Người Tình Nguy Hiểm

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc hành trình đi tìm lại ký ức đầy gian nan của một cô gái chính là nội dung của truyện Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan. Lúc tỉnh dậy thì cô biết mình đã mất tri …
Xem Thêm

Nhìn vào mắt đẹp đa nghi của cô, Lôi Đình Lạc cười nói: "Đương nhiên là có, ở trong này." Từ trong ví da lấy ra một tấm đưa cho cô, Tương Bình nhận lấy nhìn lên, không nhìn còn tốt, nhìn lên liền kích ra nóng đỏ khắp mặt, đó là hình ảnh cô và hắn nồng nhiệt hôn nhau .

"Bộ dáng em đỏ mặt thật đáng yêu." Làm như sớm đoán trước, hắn cố ý chọc cô xấu hổ.

Sớm biết sẽ không hỏi! Cô lập tức lại nói sang chuyện khác. "Còn có ảnh chụp khác không?"

"Chê cái này không đủ tình cảm mãnh liệt? Tôi còn có rất nhiều ảnh chụp có thể chứng minh đôi ta yêu nhau."

"Không.. . Không cần." Cô vội vàng cự tuyệt, ảo não nghĩ mình mạnh mẽ lại bị người nhìn thấy đỏ mặt, mà hắn lại cười đến thực thoải mái.

Cô dường như không thể đối mặt loại trường hợp xấu hổ này, muốn tìm cái cớ né tránh. "Tôi. . . Có chút đau đầu, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát."

Bỗng dưng, hắn giữ tay cô lại, nâng mặt của cô lên xem kỹ. "Nghe người chăm sóc em nói, tối hôm qua em ngủ cũng không ngon, là vì giường rất mềm?"

"Có thể là ngủ quen giường ván gỗ, cho nên còn chưa thích ứng."

"Tôi đã gọi người đưa giường mới đến đây, chắc rằng đêm nay em sẽ ngủ ngon thôi."

Sự chiếu cố của hắn có thể nói rất là cẩn thận, những chi tiết có liên quan đến cô tựa hồ đều chạy không khỏi tai mắt của hắn, làm tất cả khiến cô ở thoải mái, gặp gỡ người đàn ông ôn nhu cẩn thận như thế, cô hẳn là tính may mắn!

"Cám ơn anh, kỳ thật anh không cần khổ tâm nhiều như thế, có lẽ cả đời tôi đều không khôi phục được trí nhớ."

"Đừng tức giận, Sở Tương Bình tôi quen không phải loại phụ nữ dễ dàng bị đánh bại như vậy."

"Nhưng Lôi tiên sinh —"

Lôi Đình Lạc nhẹ đè lại môi của cô khàn khàn nói: "Gọi tôi Lạc, tôi thích nghe em gọi tôi như vậy, còn có, đừng luôn nói cám ơn, không cần khách khí."

Trong thanh âm của hắn chất chứa ôn nhu vô cùng, nhưng cũng ẩn chứa khí phách, nếu cô không nghe theo, chỉ sợ hắn sẽ có phương thức khiến cô đáp ứng .

Không dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, thuận theo yêu cầu của hắn tựa hồ là lựa chọn tốt nhất, cô khẽ thở dài.

"Tôi không nhớ nổi mọi thứ về anh, nhớ không nổi tôi là làm sao mất đi trí nhớ, cho tới bây giờ, tất cả đối với tôi mà nói chỉ có hai chữ xa lạ để hình dung, nếu. . . Tôi thật sự không khôi phục được trí nhớ thì làm sao bây giờ. . ."

"Như vậy tôi sẽ khiến em yêu tôi nhiều hơn nữa."

Đối mặt cặp con ngươi kiên định mà thâm tình kia, cô bị mê hoặc. Có thể đoán ra được, hắn là loại đàn ông anh tuấn, ôn nhu, tiền nhiều, được rất nhiều người khác phái hoan nghênh, cô cố gắng muốn nhớ lại chuyện của mình với hắn, tối hôm qua trằn trọc trong lúc ngủ mơ còn lờ mờ hiện lên bóng dáng một người đàn ông, nhưng cô lại thấy không rõ mặt đối phương. . .

"A —" cô đột nhiên thống khổ ngồi chồm hổm xuống.

"Làm sao vậy?"

"Đầu đau quá. . ."

Dung nhan tái nhợt của cô tác động đến trái tim bình tĩnh lạnh lùng từ trước đến nay của hắn, Lôi Đình Lạc nhanh chóng lệnh cho người đi lấy xe, nhưng cô cũng không muốn kinh động người khác, chống đẩy nói: "Tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt thôi, a — làm cái gì?" Còn chưa kịp ngăn cản, cô đã rơi vào trong lòng ngực rộng rãi của Lôi Đình Lạc, hắn dễ dàng ôm lấy cô đi về phía cửa lớn.

"Sắc mặt em tái nhợt, phải gặp bác sĩ."

"Bỏ tôi xuống dưới, tự tôi đi." Trước mắt bao người bị ôm như vậy, rất xấu hổ nha!

Không thể tưởng được hắn cười đến không có ý tốt, ở bên tai cô nói nhỏ. "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, bộ dáng em thẹn thùng như vậy, sẽ làm đàn ông mất đi lý trí ."

Hai gò má cô cháy sạch mặt đỏ tai hồng, nhìn chằm chằm bộ dáng tươi cười khi thực hiện được của hắn, chỉ có thể tùy ý hắn ôm xuống lầu.

Thẳng đến khi lên xe, tuy rằng thoát khỏi ngực của hắn, nhưng một cánh tay sắt vẫn chặt chẽ nhốt cô lại.

"Ngủ một chút đi, em cần nghỉ ngơi, tôi sẽ không đối với em như vậy!"

Hắn có khi thực đáng giận, nhưng khi ôn nhu lại cực kỳ săn sóc, biết cô vẫn ủ rũ, vì thế thân thiện để đầu cô nhẹ nằm ở trước ngực, cho cô một vị trí thoải mái nhất.

Tương Bình biết cự tuyệt cũng vô dụng, bởi vậy không kháng cự nữa, huống hồ trong ngực vững chắc của hắn thật là gối thôi miên tốt nhất, khép lại mi mắt trầm trọng, thực ngoài ý muốn, lúc này đây cô lại ngủ thật sự an ổn.

Chứng mất trí nhớ vĩnh cửu — đây là kết luận của bác sĩ với chứng mất trí nhớ của cô. Cho dù mổ, xác suất thành công cũng chỉ có 10%, ngộ nhỡ giải phẫu thất bại chỉ sợ quên càng nhiều, thậm chí ngay cả trí nhớ hiện có cũng có thể đánh mất.

Nghe cái tin tức như thế đã ba ngày, Tương Bình không có lúc nào là không tự hỏi kết quả này, cô không quá khϊếp sợ, chỉ là có một chút thất vọng, vốn ôm hy vọng đến Đài Loan tìm về trí nhớ mất đi, nhưng mà kết quả cũng không như cô nghĩ.

Nhưng mà rất kỳ quái, mặc dù cô thất vọng nhưng cũng không vâng lời, tự hỏi ba ngày, cô quyết định một chuyện, đó là — rời khỏi nơi này; nếu bác sĩ tuyên bố vô vọng, cô muốn dùng phương thức của mình tìm về quá khứ.

Qua loa thu thập hành lý, nhìn lại tất cả những thứ xa lạ này, mặc dù rời đi nơi này có lẽ tiếp theo sẽ trải qua những ngày ba bữa không biết kế tiếp, nhưng cô có dự cảm mãnh liệt, rời đi nơi này tự lực cánh sinh, ngược lại nói không chừng có cơ hội có thể phục hồi như cũ.

Nếu tâm ý đã quyết, đi không tạm biệt là phương thức rời đi tốt nhất, nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới, khi cô đem hành lý đơn giản mở cửa phòng ra thì Lôi Đình Lạc lại giống như quỷ mỵ xuất hiện ở trước mắt cô, cô xác thực lắp bắp kinh hãi, không thể tin trừng mắt hắn.

Không có khả năng! Hắn hiện tại không phải là đi Hongkong sao?

"Em muốn đi đâu?" Thân ảnh khổng lồ của Lôi Đình Lạc che ở trước mặt cô, ánh sáng mờ mịt lạnh lẽo khoá lại dung nhan kinh ngạc của cô.

"Anh không phải —"

"Đi Hongkong phải không? Thực đáng tiếc làm cho em thất vọng rồi, tôi tạm thời thay đổi chủ ý."

"Vì sao?"

"Nguyên nhân ở em, em hẳn là hiểu được ý của tôi."

Cô chột dạ lui ra phía sau. "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?"

"Em không hiểu, tôi cũng hiểu được tâm tư của em. Vì sao phải rời khỏi?" Nâng mặt của cô lên, con ngươi tinh nhuệ của hắn không cho phép cô hàm hồ.

Quả nhiên bị hắn nhìn thấu, cô cắn môi dưới. "Tôi đã không thể khôi phục trí nhớ, ở tại chỗ này cũng vô dụng."

"Vì sao vô dụng? Tôi sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, chiếu cố tốt nhất, tôi sẽ tiếp tục tìm bác sĩ nước ngoài giỏi nhất chữa khỏi cho em, đáp ứng tôi, ở lại đi." Hắn khàn khàn năn nỉ.

"Cám ơn anh làm cho tôi nhiều như vậy, nhưng. . . Tôi muốn dùng phương thức của mình tìm lại trí nhớ, xin anh thả tôi đi."

"Không được." Hắn một hơi phủ quyết, cũng đóng cửa lại, thái độ kiên quyết.

"Anh không thể ngăn cản tôi, cho dù hôm nay tôi không đi, lần khác tôi vẫn sẽ rời đi."

"Không cho phép em nhắc lại hai chữ rời đi." Hắn gầm nhẹ, giữ chặt tay cô hướng trong phòng đi đến.

"Anh muốn làm gì, buông!" Cô từ sau lưng công kích hắn muốn thoát thân, nhưng Lôi Đình Lạc sớm có phòng bị, dễ dàng kiềm chế cô, cũng nắm cô khiêng trên vai.

"Đừng quên em không phải đối thủ của tôi."

"Thả tôi xuống!" Cô cố gắng giãy dụa, đã quên hắn là người đàn ông khí phách, tuyệt không cho phép có không tuân theo ý của hắn.

Lôi Đình Lạc đem cô để tại trên giường, chưa cho cô cơ hội đứng dậy, lợi dụng thân thể ngăn chận cô, đồng thời bắt lấy hai tay cô giữ ở phía trên, hai người cứ như vậy dán sát vào nhau, hơi thở nam tính tinh khiết bao phủ quanh cô.

"Tôi nói rồi sẽ không cho em rời tôi nữa, cảm giác nhớ mong ngày đêm một năm qua gặm cắn trái tim tôi, em không thể biết, nếu mất đi em một lần nữa, tôi thà rằng không từ thủ đoạn."

Thêm Bình Luận