Người Tình Nguy Hiểm

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc hành trình đi tìm lại ký ức đầy gian nan của một cô gái chính là nội dung của truyện Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan. Lúc tỉnh dậy thì cô biết mình đã mất tri …
Xem Thêm

Tương Bình tự hỏi xong lại hỏi: "Nói như vậy, anh cũng không biết nguyên nhân tôi mất đi trí nhớ?"

Hắn lắc đầu. "Lần cuối cùng chấp hành nhiệm vụ thì bởi vì phụng mệnh phải giữ bí mật nên em cũng không có nói cho anh biết chấp hành nhiệm vụ gì, cái này phải hỏi cục trưởng mới biết được. Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ làm hết khả năng để em khôi phục trí nhớ." Nhìn ánh mắt của cô tràn đầy ôn nhu, hắn thực tự nhiên vỗ nhẹ bả vai của cô.

Động tác nhỏ săn sóc này không khỏi khiến cô nghi hoặc, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hắn liền kích động ôm cô, vì thế tò mò hỏi nhẹ: "Anh cùng tôi là có quan hệ với chuyện đó sao?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy, đối mặt cặp mắt xem hắn là người xa lạ kia, Đinh Húc Nhâm không khỏi đỏ mặt, mặc kệ hắn phá án dũng mãnh phi thường cỡ nào, vào sinh ra tử không hề sợ hãi, mỗi khi đối mặt cô thì luôn luôn xấu hổ không biết làm sao, tuy rằng bọn họ là một đôi tình nhân, nhưng hắn luôn quý trọng cô, chưa bao giờ dám có hành vi vượt qua, dù sao bọn họ chỉ chính thức kết giao một tháng, cô liền bị phái đi làm nhiệm vụ bí mật.

Hắn không được tự nhiên khụ một tiếng, nói: "Sáng mai, tôi sẽ mang em đi gặp cục trưởng, gặp ông ấy chắc em sẽ hiểu được rất nhiều chuyện, đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện giữa chúng ta. Tóm lại, tuy rằng đối với em hiện tại mà nói, tôi là người xa lạ, nhưng đối với tôi mà nói, em là người rất quan trọng, nói như vậy em hẳn là.. . . Hiểu chứ? Nếu không hiểu, ngày mai có thể hỏi cục trưởng."

Mặt của hắn đỏ bừng thẹn thùng, nói rõ quan hệ của hai người bọn họ, một người đàn ông hiên ngang ngay thẳng lại chính trực như thế, khiến cô cũng bị ảnh hưởng theo, hai má không khỏi nổi lên đỏ nhạt.

Hắn thoạt nhìn là một người rất đáng tin cậy, khiến cho người ta có cảm giác an toàn đáng để tin tưởng.

"Đi thôi, tôi đưa em về nhà." Nắm chặt tay cô, Đinh Húc Nhâm dẫn cô rảo bước về phía trước.

Tương Bình cứ như vậy theo hắn mà đi, cô đi theo phía sau nhìn bóng lưng rộng lớn cao ngất của hắn, cùng với ngượng ngùng mơ hồ có thể thấy được, không biết sao, tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt, cô đã có loại cảm giác nhớ mong.

Đinh Húc Nhâm.. . Hắn và cô rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào đây?

Đinh Húc Nhâm mang cô về cảnh cục báo danh, mất tích đã hơn một năm, nữ cảnh sát Sở Tương Bình mất tích hơn một năm sống chết không biết biết thế nào lại xuất hiện lần nữa, khiến cho toàn bộ nhân viên trong tổng cục hình sự kinh ngạc vừa mừng vừa sợ.

Đồng sự tốt ngày xưa như ong vỡ tổ toàn bộ chen nhau lên, tranh nhau hỏi cô rốt cuộc đi nơi nào, trong khoảng thời gian ngắn mà có nhiều đồng sự như vậy khiến cô thực chống đỡ không được.

Đinh Húc Nhâm vì cô ngăn trở thịnh tình của mọi người, cười nói: "Từ từ sẽ đến đừng có vội, có rất nhiều cơ hội, trước hết để cho cô ấy gặp cục trưởng, rồi sẽ tìm thời gian cho mọi người hỏi han." Hắn săn sóc bảo vệ cô ở dưới cánh tay, miễn cho bị đám người vây quanh.

"Bọn họ.. . Đều là đồng sự của tôi?" Cô hỏi.

"Đúng vậy, có mấy người còn là bạn bè kiêm chị em tốt của em, như thế này, gặp cục trưởng xong tôi sẽ giới thiệu từng người cho em một lần nữa." Hắn cười trấn an bất an của cô.

Sau khi thông qua văn phòng lớn lại đi qua một hành lang dài, Đinh Húc Nhâm gõ cửa phòng làm việc cuối cùng.

Cốc cốc!

"Mời vào!"

"Cục trưởng, tôi muốn ông gặp một người." Hắn đẩy cửa ra.

"Cậu tới vừa đúng lúc, tôi đang muốn tìm cậu — Hả? Cô! Cô —" nhìn đến Sở Tương Bình phía sau Đinh Húc Nhâm, cục trưởng giống như nhìn phải quỷ, kinh ngạc nói không ra lời, bởi vì quá mức khϊếp sợ, ngay cả văn kiện trên bàn đều bị đẩy rơi trên đất.

"Là Tương Bình, cô ấy đã trở lại." Đinh Húc Nhâm cười nói, khó trách cục trưởng lại giật mình như thế, hắn có thể hiểu.

"Cô. . . . Không chết?"

Tương Bình nhìn cục trưởng, lại nhìn Đinh Húc Nhâm, có vẻ có chút bất lực.

Đinh Húc Nhâm thuật lại quá trình tìm được cô tối hôm qua với cục trưởng, đồng thời cũng báo cáo tình trạng mất trí nhớ trước mắt của cô.

"Đúng vậy, Đinh. . . . tiên sinh nói, trước khi tôi mất tích đang chấp hành nhiệm vụ bí mật hạng nhất, khả năng có liên quan tới chuyện tôi mất trí nhớ, cho nên tôi nghĩ có lẽ có thể từ chỗ cục trưởng có thể biết được một ít nguyên nhân kết quả."

Cục trưởng thoáng khôi phục cảm xúc khϊếp sợ, sau khi tự hỏi ước chừng một phút nói: "Đinh tổ trưởng cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một mình."

"Nhưng cục trưởng, Tương Bình là bạn gái của tôi, tôi có trách nhiệm biết nguyên nhân cô ấp gặp chuyện không may."

"Tôi hiểu được, nhưng cậu cũng biết, nếu là nhiệm vụ bí mật, còn phải nhất định tuyệt đối giữ bí mật, bởi vậy chuyện này tôi chỉ có thể nói một mình với Tương Bình, cho dù cô mất trí nhớ cũng giống nhau, nói qua cô cũng phải phụ trách giữ bí mật, đây là trách nhiệm mà thân là nhân viên cảnh vụ tuyên thệ, cậu cũng biết mà phải không?"

"Này —" hắn do dự.

"Không sao đâu, cứ để tôi một mình nói chuyện với cục trưởng đi!" Sở Tương Bình nói, Đinh Húc Nhâm thâm tình nhìn cô một cái liền không kiên trì nữa, rời khỏi văn phòng.

Hiện tại trong văn phòng chỉ còn lại có cô cùng cục trưởng.

"Mời ngồi." Cục trưởng bắt đầu mở miệng, nghi hoặc hỏi: "Cô.. . Thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?"

Cô gật đầu, đem quá trình mình từ Nhật Bản trở lại Đài Loan kể lại một lần, ở giữa có rất nhiều chuyện cô không rõ, bởi vậy chờ mong cục trưởng có thể cho cô một đáp án.

Cục trưởng suy nghĩ sâu xa nhìn cô, trầm giọng nói: "Đúng vậy, thân phận thật sự của cô là hình cảnh, chỉ là thật ra nhiệm vụ của cô là nằm vùng."

"Nằm vùng?"

"Vì phá tổ chức của trùm thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á, vài năm nay cô từng đến nước Mĩ, Singapore cùng Trung Quốc đại lục nằm vùng."

"Cho nên tôi có năm bản hộ chiếu, cũng bởi vì phải nằm vùng?"

"Đúng vậy, đó là ý tứ của cấp trên, ngoài việc an bài cho cô không có cùng quốc tịch, ngay cả thân phận vũ nữ cũng là vì an bài cho cô thuận tiện điều tra. Cô là nữ cảnh xuất sắc, hơn nữa cô cũng cực kỳ có năng lực để gánh vác nhiệm vụ này."

Thì ra cô sở dĩ trở thành vũ nữ, cũng là vì nằm vùng.

"Như vậy rốt cuộc vì sao tôi mất đi trí nhớ?"

Cục trưởng sau khi tự hỏi nhiều lần, vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc. "Có thể là vì chuyện cướp lấy con chip."

"Con chip gì?"

"Kỳ thật phá tổ chức trùm thuốc phiện là thứ yếu, phái cô đi nằm vùng chính yếu là vì ăn cắp con chip, bởi vì con chip kia có dấu phương thức của vũ khí tinh vi nhất trên thế giớ. Lúc ấy chúng tôi có được tin trùm thuốc phiện - lão đại Chu Siêu xuyên thấu qua ống dẫn đặc thù chiếm được con chip, cũng tính đem con chip bán cho Trung Quốc đại lục, có lẽ trong quá trình ăn cắp con chip ngoài ý muốn cho nên cô mới mất đi trí nhớ."

Nghe đến đó, Tương Bình không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể tưởng được cô lại có trọng trách như thế, nếu thật sự là như vậy, hồi tưởng những gì mình đã gặp đến, liền có giải thích hợp lý, như vậy hẳn là tính đã tìm ra thân thế của mình rồi!

Cục trưởng tiếp tục nói: "Nhiệm vụ này là cực cơ mật, ở trong cục trừ cô và tôi thì không có người biết, ngay cả Đinh Húc Nhâm cũng không biết, cô mất đi trí nhớ, theo lý thuyết hẳn là cho cô rời khỏi để chữa trị, chỉ là chỉ có cô mới có biện pháp vào tổ chức trùm thuốc phiện, tiếp cận Lôi Đình Lạc."

"Lôi Đình Lạc?" Nghe ba chữ đó không khỏi khiến cô kinh hãi một trận.

"Hắn là thuộc hạ quan trọng của trùm thuốc phiện Đông Nam Á - lão đại Chu Siêu, tiếp cận hắn mới có thể thu hoạch cơ mật của tổ chức này. Còn có, theo lần cuối cùng cô báo cáo, con chip kia tựa hồ rơi vào trên tay Lôi Đình Lạc."

"Tôi hy vọng cô có thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ này, tìm trở về con chip giao cho tôi."

Thêm Bình Luận