Người Tình Nguy Hiểm

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc hành trình đi tìm lại ký ức đầy gian nan của một cô gái chính là nội dung của truyện Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan. Lúc tỉnh dậy thì cô biết mình đã mất tri …
Xem Thêm

"Tôi không phải Cao Kiều tiên sinh, tôi họ Kim Tỉnh, là Cao Kiều tiên sinh phái tôi đến phụ trách lần giao dịch này."

Lão đại không ra mặt, phái tiểu lâu la đến thu xếp, thành phần dò xét chiếm đa số, như vậy xem ra muốn gặp đến thủ lĩnh đằng sau của tổ chức Thanh Sơn phía Nhật Bản không phải dễ dàng như vậy.

"Đã an bài tốt chỗ ở cho các anh, xe ở bên ngoài chờ, mời đi qua bên này."

Đoàn người Lôi Đình Lạc theo Kim Tỉnh tiên sinh đi ra cửa, thình lình, ở góc đại sảnh xa xa, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt của hắn, vẻ mặt nguyên bản nhàn tản không kiềm chế được lập tức chuyển thành ánh mắt sáng rực, lúc mọi người còn không kịp phản ứng, Lôi Đình Lạc đã nhanh như gió hoả tốc chạy về phía bóng người kia.

Hành vi của hắn khiến cho mọi người lâm vào cả kinh, tất cả người Nhật Bản đều kinh ngạc không hiểu, ngay cả thủ hạ của hắn cũng không hiểu ra sao, nghĩ đến có cảnh sát quốc tế xuất hiện, mọi người lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác.

Lôi Đình Lạc thu chặt tâm, từ trước đến nay cảm xúc nặng trĩu bó buộc lại trào lên hiếm thấy, là cô! Tuy rằng chỉ thấy được bóng dáng, nhưng hắn tin tưởng là cô! Người trong lòng mong nhớ ngày đêm cả một năm, cho dù hóa thành tro hắn cũng nhận được.

Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng vẫn chụp khoảng không, hắn lạc mất cô, lại tìm kiếm chung quanh lần nữa, cũng đã không còn thấy bóng hình xinh đẹp của cô nữa.

Thủ hạ của hắn cùng Kim Tỉnh và vài người Nhật Bản nữa cũng theo sau tới, vẻ mặt mọi người đều kinh hoàng.

"Lôi tiên sinh, có chuyện gì vậy? Anh phát hiện ra cái gì sao?" Kim Tỉnh khẩn trương hỏi, khóe mắt còn bất chợt quan sát bốn phía.

Nhưng mà Lôi Đình Lạc chỉ là cười đáp: "Không có gì, tôi chỉ là tùy tiện nhìn xem, đi thôi!" Hắn lướt qua những gương mặt nghi hoặc kinh ngạc này đi về phía cửa lớn.

Trước khi ra cửa lớn sân bay, hắn quay đầu lại nhìn nơi vừa mới truy tìm. Tương Bình — cái tên ở trong lòng trước sau quanh quẩn không đi, hắn thề không tìm được cô quyết không không bỏ.

Mà ở bên kia đại sảnh, chuyến bay đi Đài Loan sắp cất cánh.

Từ sau khi Nhã Tử ở Nhật Bản tìm tòi một tháng không có thu hoạch gì, lại trong một lần ngẫu nhiên phát hiện mình nghe hiểu được tiếng Trung, vì thế cô quyết định tới Đài Loan một chuyến, có lẽ có thể tìm được manh mối có liên quan trí nhớ của mình.

Trên máy bay rất nhiều hành khách nói tiếng Trung Quốc cùng tiếng Đài Loan, cô hoàn toàn nghe hiểu được nội dung, điểm này rất không bình thường, cũng bởi vậy cô cảm thấy quyết định đi Đài Loan là đúng.

Một dòng khí rối loạn khiến cho hành khách trên máy bay nổi lên chút xôn xao, chấn động kịch liệt khiến cho mọi người nhất thời mất đi thăng bằng.

"A — si mi ma sen (tiếng Nhật, có nghĩa là thật xin lỗi), việc này —" cô gái bên cạnh không cẩn thận đem nước trái cây hắt tới trên người Nhã Tử, bối rối lau đi cho cô, thực cố gắng dùng tiếng Nhật không thuần thục hướng cô nói xin lỗi.

Nhã Tử cười nhẹ, dùng tiếng Trung lưu loát nói: "Không sao, dùng nước tẩy là được rồi."

"A! Thì ra cô là người Đài Loan, tôi còn nghĩ cô là người Nhật Bản a!" Cô gái thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Không, tôi đúng là người Nhật Bản."

"Hả? Làm sao có thể?"

"Vì sao lại không thể?"

"Bởi vì tiếng Trung của cô hoàn toàn không có khẩu âm (âm điệu nói) của người ngoại quốc."

Lời này khiến cho Nhã Tử giật mình sửng sốt. "Đúng không?"

"Cô nhất định là lớn lên ở Đài Loan đúng không? Nhìn kỹ, kỳ thật bộ dạng của cô không giống người Nhật Bản, mắt hai mí thật to, dáng người lại đẹp, một chút cũng không giống phụ nữ Nhật Bản mắt một mí, vóc dáng thấp, chân củ cải — a, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý phê bình." Phát giác mình rất thẳng thắn, cô gái thụt đầu lưỡi vẻ mặt chột dạ nhìn cô.

"Không sao! Tôi không ngại." Trên mặt Nhã Tử duy trì tươi cười, lại cảm thấy ngạc nhiên không thôi, chẳng lẽ cô thật sự không phải người Nhật Bản? Vì xác nhận khẩu âm của mình, cô thử hỏi: "Trung Quốc cùng Singapore đều là nói tiếng Trung, vì sao cô lại trực giác nhận định tôi lớn lên ở Đài Loan?"

"Khẩu âm của Trung Quốc cùng Đài Loan khác rất nhiều, không cùng một dạng, nhưng mà Singapore thì không nhất định, hay là — cô lớn lên ở Singapore?"

Nhã Tử chỉ cười cười, không hề nói cái gì, tâm tư ủ dột nổi lên một loại dự cảm, chuyến đi Đài Loan này dường như có cái gì đang đợi cô.

Đến Đài Loan mấy ngày nay, Nhã Tử — không, hẳn là Sở Tương Bình, cũng là tên trên hộ chiếu Đài Loan, vì tiết kiệm tiền, cô tìm một khách sạn nhỏ trong ngõ nhỏ ở tạm.

Đầu tiên cô phải tìm việc kiếm tiền sinh hoạt, vấn đề là cô cũng không có giấy chứng minh, bởi vậy hễ là công ty chính quy đều khó có khả năng thuê người như cô, tiền bác trai để lại cho cô cũng không nhiều, vé máy bay đã tốn hơn phân nửa, tiền còn lại chỉ đủ duy trì ba ngày ăn ở.

Nhìn đồng hồ đã mười một giờ khuya, hôm nay lại là một ngày vô ích, cô đi ở trên đường không mục đích, tự hỏi nên đi nơi nào, nhưng vào lúc này ngõ tối mơ hồ truyền đến tiếng kêu kéo đi suy nghĩ của cô.

Tiếng giày cao gót vội vàng chạy cắt qua đêm tối yên tĩnh, sau đó là tiếng bước chân hỗn độn theo sát phía sau.

"Cứu mạng nha —" một cô gái dáng người đầy đặn trang phục diễm lệ thét chói tai, thỉnh thoảng hoảng sợ quay đầu nhìn sài lang hổ báo đuổi theo sát phía sau.

"Con ả kia! Mày chạy chỗ nào!"

Bốn gã đàn ông gương mặt dữ tợn mắng to, trên tay đều cầm dao dưa hấu (chắc loại dao lớn), cô gái mang giày cao gót đương nhiên chạy không qua nổi bốn gã thân thể cường tráng vạm vỡ, chỉ chốc lát sau liền bị bọn đàn ông đuổi theo, vây khốn ở bên trong.

"Hãy tha cho tôi!" Cô gái đau khổ cầu xin.

"Đàn bà thúi, cha mày cũng dám đùa giỡn, lá gan rất lớn rồi!" Lưu Nhất Bá – tên đàn ông cầm đầu trong đó không lưu tình chút nào kéo lấy tóc của cô, dùng dao để ở cổ họng của cô.

"Anh Bá, anh.. . . anh đừng nóng giận, tôi đem tiền trả lại cho anh là được, dao không có mắt, cẩn thận chút. . . ."

" Không công liền trộm tiền của tao đi, mày cho là trả tiền có thể xong việc sao?"

"Bằng không.. . . Lần khác tôi mời anh đến quán trà tốt nhất, để cho anh giảm khí nóng."

"Muốn tiêu cơn tức, có mày đủ rồi." Vẻ mặt Lưu Nhất Bá không đàng hoàng cười, ánh mắt bẩn thỉu đảo quanh ở bộ ngực đầy đặn của cô.

Cô gái khó khăn nuốt nước miếng cười nói: "Có thể hầu hạ anh Bá là vinh hạnh của tôi, trước thu hồi lại con dao đi, không bằng. . . Trước tìm khách sạn, sau đó hãy nói."

"Đàn bà thúi, tao lại ngu cho mày lợi dụng cơ hội đi khách sạn để chạy trốn sao? Phòng trọ ăn mày không có, nhưng thật ra có phòng tôn (cái thùng bằng tôn to ơi là to áh), mày muốn chơi, bốn người chúng tao liền chơi với mày đến cùng."

Cô gái vẻ mặt hoảng sợ. Bốn người! Đừng nói giỡn, muốn làm như vậy chẳng phải muốn tính mạng của cô?

"Không cần nha anh Bá, cầu xin anh! Lần sau tôi không dám, buông tha tôi — ô —" băng dán che lại miệng của cô, cô không còn cơ hội kêu cứu.

Bốn gã đàn ông đem một cô gái kéo vào ven đường vứt vào phòng tôn, dự định khoe thú tính hết mức. Ở trong bóng tối, một câu thanh âm lạnh lùng truyền đến: "Buông cô ấy ra!" Đầu súng lạnh như băng để ở đầu Lưu Nhất Bá, cô im hơi lặng tiếng xuất hiện, không ai nhận thấy được, cũng kinh ngạc không biết làm sao cô xâm nhập mà lại khiến cho người ta không hề phát hiện.

Lưu Nhất Bá chậm rãi đứng lên, giơ cao hai tay cắn răng hỏi: "Là ai?"

"Người qua đường nhìn không vừa mắt."

"Cô tốt nhất đừng xen vào việc của người khác, con ả này thiếu tiền tôi."

"Tôi chỉ nhìn đến bốn tên đàn ông rất thú tính muốn cưỡиɠ ɠiαи một cô gái, mau thả cô ấy ra!"

Lưu Nhất Bá vì tình thế, đành phải ra hiệu những người kia buông cô gái ra. Sau khi tay chân cô gái kia được tự do, nhảy dựng lên bay qua, xé đi băng dán ngoài miệng, khẩn cấp chạy về phía cửa.

Thêm Bình Luận