Người Tình Nguy Hiểm

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc hành trình đi tìm lại ký ức đầy gian nan của một cô gái chính là nội dung của truyện Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan. Lúc tỉnh dậy thì cô biết mình đã mất tri …
Xem Thêm

"Vừa rồi em xoáy chân đá ra rất đẹp."

"Vậy sao? Cú đấm của tôi cũng rất mạnh." Cô lại tiến lên công kích

Nhưng Lôi Đình Lạc dễ dàng bắt cú đấm của cô cũng làm khoảng cách của hai người gần nhau hơn, giương lên khóe miệng khêu gợi khàn khàn nói: "Xác thực rất mạnh nhưng đối với tôi mà nói, lại thoải mái giống như gãi ngứa." Trong giọng nói tràn ngập sủng nịch, nhưng ở trong tai cô, lại thành lời nói lỗ mãng, hai thân mình gần như vậy, đã phạm vào giới hạn của cô.

Thình lình, cô đánh ra một chiêu bất ngờ, ở khoé miệng hắn lưu lại một vết cào bằng móng tay, khiến cho đối phương chảy máu, cũng khiến cho mình thành công thoát thân.

Không ngờ cô có hành động này, Lôi Đình Lạc lau máu ở khóe miệng, ngắm xong liền không chút để ý liếʍ đi, ngược lại còn cười đến đẹp tàn bạo. (chỗ này mình hết biết nói sao luôn T_T)

"Em vẫn giống như trước kia, tuyệt không nhận thua." Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô vẫn xinh đẹp kiêu căng, chỉ là so sánh với một năm trước, càng gầy yếu hơn chút.

Tương Bình cảnh giác theo dõi hắn, lạnh lùng hỏi: "Anh là ai?"

"Cái gì?" Ba chữ này khiến cho hắn ngưng cười.

"Tôi hỏi anh là ai?"

"Tôi là ai?" Không rõ vì sao cô lại hỏi như vậy, cũng chán ghét ánh mắt lạnh lùng tràn ngập địch ý của cô, cảm xúc khác thường không khỏi khiến cho hắn tới gần cô.

"Đừng tới đây!" Người đàn ông này không phải kẻ đầu đường xó chợ, ý thức nguy cơ dẫn tới cô lại ra tay, nhưng mặc kệ tốc độ nhanh bao nhiêu, lại luôn chậm hơn đối phương một bước.

"Em không nhận ra tôi?" Sự tình không đúng lắm, toàn thân cô tràn ngập sát khí, như một con mèo nhỏ chấn kinh duỗi thẳng móng vuốt sắc bén. Lôi Đình Lạc một tay đem hai cổ tay của cô chặt chẽ khóa ở sau người, tay kia thì nâng lên mặt của cô nhìn kỹ, đột nhiên hiểu.

"Em mất trí nhớ?"

Cô ra sức giãy dụa, nhưng hiển nhiên đối phương là cao thủ, không cho cô đường sống giãy ra. "Anh rốt cuộc là ai?" Cô phẫn hận nói.

Lôi Đình Lạc kinh ngạc cô mất trí nhớ, đau lòng cùng khϊếp sợ đan nhau đánh sâu vào lòng hắn, sau khi tinh tế thưởng thức dung nhan người đẹp, con ngươi si tình đột nhiên lóe ra ánh sáng biến hoá kỳ lạ, khàn khàn nói : "Tôi là người đàn ông của em."

"Nói bậy, buông ra!"

"Đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn em."

"Thiên tài mới tin lời nói của anh!"

Trong lúc giãy dụa, đồng hồ quả quýt ở cần cổ cô lộ ra ngoài quần áo, ánh mắt sắc bén của Lôi Đình Lạc chợt lóe, khóe miệng hiện lên ý cười thần bí, nhẹ nhàng nói nhỏ với cô. "Đồng hồ quả quýt trước ngực em có thể chứng minh lời của tôi, bởi vì đó là tôi đưa cho em."

Cô giật mình ngây ngốc, trầm giọng hỏi: "Trình độ lừa gạt của anh cũng chỉ có như vậy?"

Vẻ mặt của hắn không thay đổi chút nào, tự nói: "Mặt trái của đồng hồ quả quýt khắc chữ tiếng Anh — "Roy", đại biểu tên của tôi — "Lạc" , em có biết cái này chứng minh cái gì không? Chứng minh quan hệ của hai người chúng ta không phải tầm thường."

Cô thật sự nghi hoặc, kinh ngạc trừng mắt hắn. Người đàn ông này lại biết được hình thức đồng hồ quả quýt của cô, chẳng lẽ hắn nói là thật sao?

Tương Bình nhìn chằm chằm hắn, cố gắng muốn từ trên mặt hắn tìm ra một ít trí nhớ bị mất đi, thậm chí đã quên mình còn bị vây ở trong hai tay của hắn.

Lôi Đình Lạc cũng đồng dạng nhìn lại cô, bộ dáng chuyên chú của cô thực mê hoặc người, mà hắn từ trước đến nay không thể miễn dịch.

"Nhớ kỹ tên của tôi, tôi là Lôi Đình Lạc." Hắn chưa báo động liền hôn môi cô, tựa hồ muốn hôn hết một năm tưởng niệm, môi của cô, tai, cổ, mỗi một phần da thịt cũng không buông tha.

Tương Bình nhất thời vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại kịp, lại bị vây yếu thế, tình huống không thể giãy chỉ có thể tùy ý hắn làm càn.

Thẳng đến khi cô hoàn hồn giãy dụa, phát giác mình không thể động đậy, đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia xảo trá.

Cô cực lực thở hổn hển, suy yếu rêи ɾỉ. "Đau quá. . . ."

"Đau ở đâu?" Hắn nhất thời ngưng cướp đoạt, khẩn trương hỏi.

"Vết thương đau quá." Cô nhíu đôi chân mày.

"Em bị thương?" Hắn vội vàng ngăn cách khoảng cách của hai người, muốn biết cô làm sao bị thương.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô dốc toàn lực công kích hắn, Lôi Đình Lạc lập tức nhảy ra một bước dài, cô liền thừa cơ cấp tốc chuồn mất.

Thì ra là cô giả bộ, Lôi Đình Lạc bật cười. Cô gái thông minh này, không hổ là bà xã mà Lôi Đình Lạc lựa chọn, nhưng mà lúc này đây hắn sẽ không để cô thoát khỏi cuộc sống của hắn nữa!!

Tương Bình ra sức bỏ chạy về... nhà trọ, vỗ về ngực thở hổn hển, cẩn thận kiểm tra phòng ốc trước sau, xác định không có người theo dõi sau đó mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra.

Vỗ về cánh môi, trong miệng còn lưu lại độ ấm của gã kia, chết tiệt! Hắn lại vô lễ khinh bạc cô, còn cuồng vọng tự xưng là người đàn ông của cô! Thật sự đáng giận đến cực điểm!

Nhưng mà không thể không công nhận thân thủ của hắn lợi hại, nếu cô không chạy mau, thật không dám tưởng tượng kế tiếp hắn sẽ đối đãi mình như thế nào.

Cũng không thể phủ nhận, cô khϊếp sợ khí thế của hắn, đến bây giờ thân mình vẫn còn run nhè nhẹ, bắt lấy đồng hồ quả quýt trước ngực, lời của hắn nói còn văng vẳng bên tai —

Nhớ kỹ tên của tôi, tôi là Lôi Đình Lạc....

Lôi Đình Lạc — nếu sau này gặp lại đến hắn, cô tuyệt đối cho hắn đẹp mặt.

※※※....

Không khí khách sạn đêm nay có chút quỷ dị, từ lúc vừa vào cửa Tương Bình liền cảm thấy không khí không bình thường, hơn nữa hôm nay thái độ của quản lý đối với cô đặc biệt có thêm trọng đại, đang cảm thấy hết sức kỳ quái, Phỉ Phỉ đã kéo cô đến một bên hưng phấn mà kề tai nói nhỏ.

"Tốt, bay lên cành (làm phượng hoàng) cũng không nói cho tôi biết, không thành thật gì hết!" [từ màu xám ko có trong bài của tác giả]

"Cô đang nói cái gì?"

"Cô còn giả bộ, hôm nay cô đã nở mày nở mặt, có một người đàn ông đẹp trai họ Lôi ra giá cao mua cả đêm của cô, tất cả mọi người thật hâm mộ đấy!"

Thì ra Lôi Đình Lạc đã mua toàn bộ giờ làm của cô, ra tay rộng rãi khiến cho quản lí khách sạn vội vàng tự mình cúi người nghênh đón, khó trách quản lí vừa thấy cô đến, liền lập tức vui mừng nhướng mày lôi kéo cô đi vào phòng, ngoài miệng còn thỉnh thoảng dặn dò cô nhất định phải bắt lấy kẻ ngốc nhiều tiền này.

Lôi Đình Lạc ngồi ở trong phòng, một thân nhàn hạ, sớm chờ cô đã lâu.

"Xin anh đừng làm trở ngại việc làm ăn của tôi." Tương Bình lạnh lùng nói, lời vừa ra khỏi miệng khiến quản lí khách sạn sợ tới mức luống cuống tay chân.

"Cô đừng nói lung tung a! Lôi tiên sinh, Bình Bình mới đến không lâu, một ít đạo đãi khách còn chưa học đủ, ngài trăm ngàn đừng so đo với cô ấy." Quản lí vội vàng cười nói xin lỗi.

"Không sao, không có chuyện gì, đi ra ngoài đi!" Lôi Đình Lạc cho quản lí thật nhiều tiền boa, quản lí mừng rỡ vội vàng khom người nói lời cảm tạ, lập tức thức thời rời khỏi phòng.

Lúc này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Tương Bình cảnh giác giữ khoảng cách. "Anh quấn quít lấy tôi như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tôi sẽ không để cho tên đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của tôi."

"Tôi vốn không thuộc về bất cứ kẻ nào, cũng không tin tưởng lời của anh, chỉ bằng một cái đồng hồ quả quýt không thể thuyết phục tôi." Cô vẫn lạnh lùng trước sau như một.

Lôi Đình Lạc nghiền ngẫm thưởng thức dung nhan kiên nghị kia. Cho dù bị mất trí nhớ, cô vẫn là cô, vẫn ngông nghênh như trước khi mất trí nhớ.

Lôi Đình Lạc đứng lên, chậm rãi đến gần cô, thân hình cao một mét tám bao lại toàn thân cô, khiến cho cô dù cao đến một mét sáu tám xem ra vẫn có vẻ nhỏ bé.

"Tôi chứng minh như thế nào em mới tin tưởng?" Hai tay Lôi Đình Lạc chống đỡ tường, đem cô vây trong một hình vuông nhỏ bé, con ngươi nóng cháy gắt gao nhìn thẳng cô, biểu hiện ra khát vọng của hắn.

Thêm Bình Luận