Người Tình ℕô ᒪệ

6.82/10 trên tổng số 17 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
"Tôi nghĩ cậu không có khả năng trả khoản nợ đó cho tôi đâu, phải chi cậu hãy theo tôi về làm người của tôi, tôi nói gì phải nghe lấy, tôi bắt làm gì cậu phải làm theo, tôi bắt cậu ở đâu cậu phải ở đó …
Xem Thêm

"Tôi sẽ phải làm gì? Công việc của tôi như thế nào?" Hạ Mộc vẫn giữ thái độ bình tĩnh, đưa mắt nhìn Cố Dạ Bạch.

Cố Dạ Bạch nhếch mép, quay lại phía Hạ Mộc. Hắn lạnh băng hỏi cậu..

"Cậu có thể gϊếŧ người không? Biết chém người không?"

"Ngoài những việc đó, việc gì tôi cũng làm, tôi không dã tâm như anh"

Bản chất thánh thiện luôn ở trong một con người. Và Hạ Mộc cũng vậy, cậu không chấp nhận những đề nghị vừa rồi của Cố Bạch. Nghe xong câu đó hắn thoải mái tiến đến nhìn vào đôi mắt của cậu..

"Tôi nghĩ ngoài những việc đó ra thì cậu chỉ có khả năng làʍ t̠ìиɦ với tôi được thôi, chi bằng hãy cậu hãy ngủ với tôi và việc đó trừ vào khoản nợ của cậu" Cố Dạ Bạch ngồi sát lại Hạ Mộc, tay hắn bóp lên cằm Hạ Mộc một cái đau điếng. Hắn chưa để cậu đồng ý hay không, lập tức đe dọa..

"Cậu nói cậu sẽ không bao giờ van xin hay cầu khẩn tôi một việc gì phải không? Hay giờ tôi cᏂị©Ꮒ cậu cho đến sáng xem cậu có bò ra mà cậu xin tôi không nhé" Ánh mắt đê tiện của Cố Dạ Bạch đang dán chặt vào cơ thể của Hạ Mộc lúc này. Hạ Mộc cố né hắn và lùi người lại phía sau..

"Anh dám sao...., tôi sẽ gϊếŧ anh nếu anh có ý định như vậy"

Hạ Mộc vùng vằng hất tay hắn ra, khuôn mặt cậu ấy đanh lại, tỏ vẻ như muốn phản kháng nếu Cố Dạ Bạch cố tình tấn công cậu. Hắn cười một cách nham hiểm

"Tôi chỉ đùa thôi, không cần phải căng thẳng vậy đâu"

Nhìn vẻ mặt của Hạ Mộc lúc này, hắn càng đê tiện hơn. Buông tiếp những lời cậu không hề muốn nghe.

"Nhưng rồi sẽ có một ngày cậu phải van xin, cầu khẩn tôi đưa khúc côn ŧᏂịŧ của tôi thao cậu. Lúc đó chắc chắn tôi sẽ rất thích thú khi được cậu rêи ɾỉ lúc làʍ t̠ìиɦ với tôi".

"Khốn kiếp, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra"

"Để rồi xem...haha"

Hạ Mộc muốn gϊếŧ chết hắn khi nghe những câu kinh tởm như miệng hắn nói ra. Lúc này vẻ mặt của cậu có chút lo lắng về những chuỗi ngày dài ở cạnh bên hắn.

Cố Dạ Bạch đi về phía giường rồi nằm lên. Sau đó hắn cười lưu manh về phía Hạ Mộc, nhìn vẻ mặt thất thần của cậu càng làm hắn thỏa mãn hơn....

"Cậu yên tâm đi, tôi không có hứng thú làʍ t̠ìиɦ với cậu, ngoan ngoãn đi ngủ đi, mai sẽ có việc cho cậu, tôi cũng cần có cái gì đó để bù đắp khoản tiền đã mất của mình chứ"

Chỉ là hắn cố tình an ủi cậu bằng những lời đó. Lúc sau hắn vùi người vào chăn, mặc kệ cho Hạ Mộc nhìn hắn với nỗi lo lắng lớn dần lên.

Lúc sau, căn phòng trở nên yên tĩnh, Hạ Mộc không ngủ được, nhìn Cố Dạ Bạch đang ngủ ngon trên giường. Cậu ấy cũng không nghĩ đến ý định nhân lúc này bỏ trốn hay gϊếŧ chết hắn, bởi cậu hoàn toàn không có khả năng làm như vậy. Có lẽ những chuỗi ngày sau này của cậu sẽ phó mặc cho ông trời quyết đinh.

Qua một đêm dài đằng đẵng, Hạ Mộc không thể ngủ ngon dưới sàn nhà lạnh , cậu co người lại để cảm thấy ấm hơn. Cậu cũng chẳng muốn đòi hỏi Cố Dạ Bạch phải bố thí cho cậu cái gì cả. Đối với cậu bây giờ mà nói thì Cố Dạ Bạch, hắn chỉ như một tên chủ nợ tàn ác, lưu manh. Ý thức được việc cậu đi làm không công và sẽ phải như con chó suốt đời cho người ta giày vò. Tiến vào nhà tắm, hất dòng nước mát vào nơi khóe mắt đang cay xè vì thiếu ngủ. Cậu nhìn ra phía giường, Cố Dạ Bạch vẫn không hề động đậy. Bước ra khỏi phòng theo hành lang xuống dưới lầu, lúc này đã có rất nhiều người ở phía dưới. Cậu để mắt thấy có vài kẻ như đang dõi theo canh chừng cậu. Hạ Mộc đi xuống bình thản. Cậu tha thẩn, hết đứng rồi lại ngồi, đi đi lại lại trong khuôn viên nhà.

Dường như sáng nay không có việc gì quan trọng nên Cố Dạ Bạch cứ vùi đầu trong tổ chăn ấm mãi gần đến trưa hắn mới xuất hiện nơi phòng ăn. Quét mắt qua vài đường để dò tìm Hạ Mộc đang ở đâu nhưng cũng không thấy. Hắn dạo bước đi ra phía ngoài nhà, thì phát hiện ra cậu ấy đang ngồi cạnh Peanut, chú chó mà hắn nuôi từ bé. Hắn ngạc nhiên khi thấy rằng, Peanut lần đầu tiên tiếp xúc với người lạ một cách ngoan hiền như vậy, thường thì nó sẽ gầm gừ, cắn thẳng vào mặt người ta chứ không phải nằm xuống một cách ngoan ngoãn để cho Hạ Mộc xoa đầu như vậy.

Bàn ăn có thể nhìn ra khu sân sau, hắn quay lại bàn ăn và vừa ăn vừa theo dõi từng động tác của Hạ Mộc. Lúc này ánh nắng xuyên qua lớp áo mỏng trên người cậu để có thể đoán được thân hình mảnh mai, nhưng rất săn chắc đó đẹp như thế nào. Lúc này hắn mới chú ý đến khuôn mặt của cậu ấy rõ hơn. Đôi mắt buồn, sống mũi cao với đôi môi khá nhỏ, nét ưu tú xuất hiện trên khuôn mặt đó càng làm hắn muốn nuốt cậu như nuốt miếng thức ăn đang trong miệng.

Cố Bạch ăn xong, hắn đứng dậy đi về phía sân sau...

"Hạ Mộc! Cậu mau theo tôi ra đây". Hạ Mộc nhìn theo đến nơi có tiếng gọi mình, cậu lập tức rời tay khỏi chú chó và đứng dậy bước đi. Chỉ ít phút sau cả hai lên chiếc xe oto đã được chuẩn bị sẵn trước đó. Chiếc xe lăn bánh và đi thẳng đến một hộp đêm ở trung tâm thành phố cách đó không xa.

Đây là địa điểm làm ăn lớn nhất của hắn, nơi này chỉ hoạt động vào ban đêm nhưng gần chiều thì có rất nhiều người đến để chuẩn bị cho những gì cần thiết để giúp ban đêm được diễn ra suôn sẻ hơn.

Tiến vào bên trong hộp đêm, Hạ Mộc quan sát thấy Cố Bạch đi đến đâu thì dòng người phải cúi đầu chào hắn đến đó. Hạ Mộc đi theo sau hắn đang choáng ngợp với không khí ngột ngạt bên trong. Cậu ta cắm cúi đi đến khi đυ.ng đầu phải lưng hắn khi mà hắn dừng lại đột ngột. Hắn quay lại nắm lấy vai Hạ Mộc để giữ thăng bằng cho cậu.

"Sao mới vậy đã sợ rồi à? Không biết cậu có đủ sức mà làm việc trả tiền cho tôi không nhỉ?" Hắn ghì sát khuôn mặt Hạ Mộc vào mặt hắn.

"Tôi không sợ gì cả, chẳng qua chưa quen thôi" Cậu gạt tay hắn ra và cố định thần lại khi đang ở môi trường này.

Cố Dạ Bạch đưa cậu ta đến chỗ một người đang đứng gần đó.

"Hãy sắp xếp đồ cho cậu ta, từ nay cậu ấy sẽ làm phục vụ ở đây" Hắn đẩy cậu lên phía trước gần chỗ Bình Triết người quản lý nhận sự ở hộp đêm nay.

"Ôi trời!!, anh kiếm đâu ra được một tiểu thịt tươi đáng yêu như thế này" Bình Triết thốt lên khi thấy Hạ Mộc.

" Ôi thật là đáng yêu, mặc dù hơi quê mùa. Nhưng không sao, để tôi lo cả cho" Bình Triết cười một cách quái gở, bàn tay hắn để lên vai Hạ Mộc xoa xoa vuốt vuốt mấy cái.

"Còn đứng đó nói nữa, hay nhà ngươi muốn thay cậu ấy làm việc" Cố Dạ Bạch lườm Bình Triết một cái khiến tên đó cũng phải đứng tim. Bình Triết toát mồ hôi, quay đi ngay sau khi bị Cố Bạch lườm..

"Mau ....mau.. đi vào đây" Bình Triết kéo Hạ Mộc vào phòng thay đồ. Cố Dạ Bạch ở ngoài quan sát mọi người làm việc, hắn cầm điện thoại gọi điện để bàn vài thứ cho công việc của hắn.

Hạ Mộc được đưa đến phòng thay đồ, nơi có rất nhiều người đang ở đó, điều đặc biệt là họ toàn là đàn ông. Họ mặc những trang phục kì quái, quần áo bó sát, khiêu gợi, hoặc chỉ mặc mỗi một qυầи ɭóŧ mỏng, chỉ đủ để che đi bộ phận nhạy cảm nhất. Với cảnh tượng này khiến mồ hôi cậu lạnh ở sống lưng. Hạ Mộc được Bình Triết đưa cho trang phục để thay và không quên nhắc nhở về công việc mà cậu ấy cần làm.

"Nghe đây Hạ Mộc, cậu sẽ phải phục vụ các khách đến đây. Cậu hãy mời họ uống rượu, phục vụ họ nhiệt tình vào, họ muốn cậu làm gì thì cậu phải làm cho họ vui, cậu hiểu chưa?" Bình Triết vung vẩy bàn tay và cố gắng nói cho Hạ Mộc hiểu những điều cậu cần phải làm tại hộp đêm này và tối nay. Hắn vẫn tiếp tục nói..

"Này tôi dặn nhé, còn một điều nữa là nếu họ có nhu cầu muốn ấy...ấy ...với cậu thì hãy báo riêng cho tôi nhé. Bởi ở đây không có quy định phục vụ đến chuyện đó trừ khi mà được Cố Dạ Bạch đồng ý mà thôi" Đồng Triết nhíu mày nhìn Hạ Mộc để xem cậu ta đã hiểu hết ý của mình hay chưa.

Tất nhiên những vị khách đến chắc chắn ít nhiều cũng có những đòi hỏi về tìиɧ ɖu͙©. Những kẻ làm ăn cùng, có máu mặt nếu đến đây tìm thú vui cho mình thì khó lòng mà Cố Dạ Bạch có thể từ chối yêu cầu của họ. Đơn thuần nhưng kẻ bán bản thân ở đây cũng chỉ là những kẻ phụ thuộc vào hắn mà thôi. Nên hắn nói gì, sai bảo gì đều phải nghe cả. Chẳng qua hắn không thích mấy chuyện như thế này diễn ra như cơm bữa, nên đã dùng cái quy định khắt khe này để dè chừng họ. Khách của hộp đêm cũng đều biết những quy định đó. Chỉ có ngoài giờ làm thì bọn họ muốn lăn lê với ai thì đâu đến việc Cố Dạ Bạch phải lo, nhưng trong công việc mà hắn quy định nếu ai đã phạm phải sai lầm thì có thể khiến hắn nổi điên lên.

Thêm Bình Luận