Chương 13

Phiên ngoại 3

Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới. Sau khi tốt nghiệp đại học Sư Phạm, tôi xin về làm giáo viên ở trường cấp ba cũ.

Sau ba năm công tác, năm nay tôi được bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm lớp 10A1. Hồi trống trường đầu tiên bắt đầu năm học mới đã được thầy Hiệu Trưởng đánh vang vọng. Buổi lễ kết thúc tốt đẹp.

Vừa bước chân đến bàn giáo viên, sau lưng tôi vang lên tiếng bước chân dồn dập, Em học sinh nữ đang thở hỗn hển, xin lỗi vì đã đến lớp trễ, hệt như tôi năm nào. Và tôi cũng nói với em ấy, lời cô chủ nhiệm từng nói với tôi.

Lúc kết thúc công việc thì cũng gần năm giờ chiều. Khi tôi bước ra đến hành lang thì thấy Khang đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm năm lớp mười một. Thấy tôi ra đến, cô vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi rồi ra về. Đây đã là năm thứ chín chúng tôi ở bên nhau, nhìn gương mặt đẹp trai thành thục trước mặt, tôi khẽ nhón chân, hôn lên má anh.

Chàng thiếu niên năm mười bảy tuổi là của tôi, người đàn ông năm hai mươi sau tuổi này vẫn là của tôi. Tôi thật sự may mắn, trong những năm tháng thanh xuân ấy, người tôi thích cũng vừa vặn thích tôi.

Khang thoáng ngạc nhiên, sau đó cưng chiều cầm tay tôi, anh nói: “Đi nào, đưa em đến căn cứ bí mật của anh.”

Anh dẫn tôi đến tòa nhà thực hành, mở cửa một phòng học rồi kéo tôi vào. Căn phòng này trước kia không được sử dụng, hai năm nay mới được sửa chữa làm thành phòng chiếu phim lịch sử cho học sinh. Tôi ngạc nhiên hỏi anh.

“Sao anh lại có chìa khóa vậy, vừa nãy em thấy xâu chìa khóa này vẫn treo trong văn phòng mà?”

“Anh có nó từ hồi lớp mười rồi, không ngờ sau bao năm mà nhà trường vẫn chưa thay khóa mới.”

Anh kéo tay tôi đến trước cửa sổ, kéo màn che ra, thì ra căn phòng này có thể nhìn thấy sân nhỏ trồng hàng dài cây băng lăng tím. Tôi nhớ hồi cấp ba, tôi thường ngồi ở ghế đá này học bài.

Anh ôm tôi từ phía sau, nhẹ giọng kể với tôi rằng, vào một buổi chiều của năm lớp mười, anh ngồi ở vị trí này, vừa vặn bắt gặp một cô tiên hoa đang hát cực kỳ dễ nghe. Anh đã ngắm cô ấy đến mức tim đập thình thịch, sau đó lén chụp ảnh cô lưu vào trong điện thoại. Từ đó, anh luôn len lén để ý đến cô, luôn vô tình hay cố ý xuất hiện ở những nơi có cô, nhưng tiếc là cô lại không mảy may chú ý chút nào đến anh.

Ngày khai giảng năm lớp mười một, khi nghe tên cô vang lên ở cửa lớp học, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vì từ nay anh có thể gần cô thêm tí nữa. Tận đến khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, anh vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Anh luôn hối hận về việc không đáp lại lời chào hỏi lúc đó của cô ngay lập tức. Chỉ vì anh hồi hộp quá. Cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong, giờ đây đang ngồi ngay bên cạnh, hỏi sao anh có thể giữ được bình tĩnh.

Tôi quay người lại cười nghịch ngợm, ngón tay chỉa chỉa vào ngực anh.

“Ahh... hóa ra bạn học Khang đã có mưu đồ với em từ lâu nha.”

“Uhm... Là anh đã mưu đồ em từ lâu, anh càng muốn mưu đồ em cả đời. Nên em đồng ý kết hôn với anh nhé An Chi?” Anh hôn nhẹ vào trán tôi, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy tình yêu, ánh mắt tôi đã nhìn thấy suốt chín năm, chưa một ngày thay đổi.

Tôi mỉm cười nói đồng ý với anh. Khang lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn đeo vào tay tôi, đây là nơi bắt đầu tình yêu mười năm của anh, giờ đây trở thành nơi bắt đầu cho tương lai hạnh phúc của cả hai chúng tôi.

Anh vui vẻ cúi đầu ngậm lấy môi tôi, nụ hôn mạnh mẽ mang tính xâm lược, từ lâu đã khác xa với thuở thiếu thời. Anh siết tôi vào lòng, tay giữ chặt lấy gáy, cố làm sâu nụ hôn hơn nữa. Không biết đã qua bao lâu, anh mới nhẹ thả tôi ra, nhưng vẫn ôm tôi vào lòng, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi lên má, lên mắt, lên môi tôi, vừa hôn anh vừa khàn khàn thì thầm: “Anh yêu em.”

Tôi không thể chịu được nữa, khẽ đẩy anh ra: “Anh yêu, mình về nhà rồi tiếp tục được không anh? Trường sắp đóng cổng rồi.”

Tôi thề là tôi nhìn thấy tia sáng xanh vụt lóe trong mắt anh, anh sửa lại áo sơ mi xộc xệch bị tôi kéo loạn, sau đó hào hứng nắm tay tôi kéo đi, miệng không quên nói: “Tuân lệnh bà xã.”

Này anh yêu! Có phải anh đã hiểu lầm cái gì rồi không???