Chương 1: Hôn lễ (mới gặp)

Ngày 8 tháng 12, đám cưới.

Tầng 3 của một khách sạn năm sao ở thành phố C đang tổ chức tiệc cưới cho một đôi vợ chồng, chú rể và ba mẹ đứng hai bên ở cửa sảnh tiệc. Chú rể cao khoảng 1m8, dáng người dong dỏng, nhưng có vết sẹo dài 6cm ở góc trái trên trán, chạy dọc từ đuôi mày đến khóe mắt, hơn nữa khuôn mặt anh ủ rũ, không nở nụ cười, dáng vẻ khó ở chung.

Khách khứa đến nhiều vô số, mọi người liên tục cười nói chúc mừng chủ nhà, có người nói hai câu được người phục vụ đưa vào bên trong, có điều kỳ lạ là ba mẹ chú rể cũng không hề giới thiệu chú rể với khách khứa. Ít người nhắc đến anh, chú rể cũng chỉ chào hỏi gật đầu nhẹ rồi đi theo ba, sau đó tiếp tục trầm mặc, những người khác thấy vậy cũng không nhiều lời.

Bên trong phòng nghỉ, cô dâu đã chuẩn bị xong đang ngồi trước gương trang điểm. Phía sau chỗ nghỉ ngơi, mẹ của cô đang cùng khách khứa và bạn tốt trò chuyện, thường nghe được một vài lời chúc phúc như ‘Trai tài gái sắc’, ‘duyên trời tác hợp’, nhưng cô dâu giống như không có phản ứng, chỉ ngồi yên lặng với đôi mắt trống rỗng.

Tô Mê đang suy nghĩ cô thật sự sắp kết hôn?!!! Cô vẫn luôn biết người nhà mình trọng nam khinh nữ, nhưng không nghĩ đến ba mẹ lại tùy tiện quyết định hôn nhân của cô như vậy, chỉ nói cho cô biết chú rể là Thư Tinh Lãng, 24 tuổi, là con trai lớn nhà họ Thư, vừa mới về nước. Có trời mới biết cô căn bản không quen biết anh, nhưng cô hông có biện pháp phản kháng, cũng không có biện pháp không được, cô đối với người nhà đã sớm không ôm ảo tưởng từ lâu.

Thời gian chỉ đến 12 giờ rưỡi, hôn lễ chính thức bắt đầu, mang theo sự thấp thỏm đối với tương lai, Tô Mễ bước vào thảm đỏ, ở một đầu khác của thảm đỏ còn có chú rể đang đợi cô. Ở phía xa, cô mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cao lớn, sau đó cô được cha dắt tay trao lại cho chú rể. Ở đầu bên kia mơ hồ có thân ảnh người đàn ông cao lớn, tiếp theo cô được cha nắm tay giao cho chú rể. Bàn tay người đàn ông sạch sẽ thon dài, rất ấm áp, nắm lấy toàn bộ tay cô, làm cô thoáng cảm thấy yên tâm.

Tiếp theo là tuyên ngôn kết hôn, trao đổi nhẫn, toàn bộ quá trình Tô Mễ không ngẩng đầu lên nhìn chú rể, tất nhiên cũng không phát hiện ra ánh mắt chăm chú chú của chú rể. Sau đó là cô dâu chú rể hôn môi, Tô Mễ nhìn đôi tay thon dài nhấc màn trắng trên đầu mình ra, khẩn trương nhắm chặt hai mắt lại, cảm giác được trên khuôn mặt mình bị giữ lấy hướng lên trên, sau đó môi cô bị người khác dán lên, nụ hôn đầu tiên của cô đã mất.

Mặt Tô Mễ đỏ bừng, khẩn trương đến mức quên mất hô hấp, qua vài giây mới thả lỏng, sau đó Tô Mễ vẫn luôn trong trạng thái choáng váng, bảo kính rượu liền kính rượu, bảo gọi người liền gọi người, may mắn không có ai bày ra trò chơi nhỏ để trợ hứng, sau khi kính rượu xong cô bị đưa đến tân phòng trên tầng chờ chú rể vào.

Tô Mễ thấp thỏm, khẩn trương, sợ hãi, cô không biết chồng mình có dáng vẻ gì, tính cách, không biết anh ấy đối với hôn nhân này có cái nhìn như thế nào, cũng không biết anh ấy sẽ đối xử với cô ra sao. Cảm giác thân thể mình không thoải mái, chỉ cần quá khẩn trương cô sẽ bị đau dạ dày, cô dùng tay chậm rãi xoa bụng mình để không đau nữa.

Bất tri bất giác liền đến ba giờ chiều, bữa tiệc rốt cuộc cũng kết thúc, sau khi tiễn hết khách khứa về chú rể Thư Tinh Lãng có thể lên tầng xem vợ mình, anh biết với tính cách của cô chắc chắn sẽ lo lắng, sợ hãi, vì vậy anh cũng không tính toán hôm nay sẽ ôm cô, cho dù anh thật sự muốn chiếm hữu cô. Nhưng anh sẽ chịu đựng, đợi cô sẵn sàng tiếp nhận anh sau đó sẽ để cô từ từ yêu anh cho đến khi cô không thể rời khỏi anh.

Thư Tinh Lãng mở cửa ra, liền thấy cô dâu của mình đang ngẩn ngơ, mà tay cô đang xoa bụng, lúc này anh mới nhớ lại trước đó cô chưa ăn cái gì, sau khi kính rượu liền lên đây. Anh âm thầm ảo não sao mình có thể sơ sẩy như vậy, xoay người lại đóng cửa đi xuống kêu người chuẩn bị thức ăn, mà Tô Mễ nghi hoặc ngẩng đầu, vừa rồi có phải có người vào phòng hay không? Cô giống như nghe thấy tiếng mở cửa nhưng lại không thấy ai.

Qua mười phút, Thư Tinh Lãng đi vào, trên tay bưng đồ, bên trong có đồ ăn nhẹ anh kê người chuẩn bị, trái cây còn có một ly sữa bò nóng, không còn cách nào khác, thời gian này đã không còn cái gì. Nghe thấy âm thanh mở cửa, Tô Mễ có phản xạ liền ngẩng đầu lên, đôi mắt trực tiếp đối diện với Thư Tinh Lãng, khiến cô không khỏi ngây ngẩn người.

Gương mặt trước mặt rất trẻ cũng điển trai, bên trái trán có vết sẹo cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của người đàn ông. Tô Mễ trầm ngâm quét mắt nhìn toàn bộ người anh. Chiều cao, chân dài, dáng chuẩn. Sau đó cô quay lại nhìn khuôn mặt Thư Tinh Lãng, thấy khóe miệng anh nhếch lên, đôi mắt anh hiện ý cười.

Thư Tinh Lãng phát hiện Tô Mễ đang quan sát mình, cho nên anh không phát ra tiếng, để cô nhìn kỹ, anh thích trong mắt cô chỉ có mình, hơn nữa hy vọng cô về sau vẫn luôn nhìn mình. Nghĩ đến đây anh nhịn không được liền bật cười, lại phát hiện người vợ của mình đột nhiên cúi đầu xuống, chỉ để lộ đôi tai đang đỏ bừng. Biết cô đang ngại, anh cũng chỉ nói: “Em chưa ăn gì đúng không? Vừa rồi thấy dạ dày em giống như không thoải mái, liền mang đồ ăn nhẹ lên cho em. Bây giờ cũng đã không còn đồ gì, em ăn tạm trước để lót dạ dày, chờ lần tới đến nhà lại ăn.”

Nói xong đem khay đồ trên tay đặt trên bàn.

Tô Mễ ngây ngẩn cả người, thì ra vừa rồi không phải cô nghe nhầm, quả thật có người vào phòng, anh ấy còn cố ý đi chuẩn bị đồ ăn cho cô. Người nhà cô còn không quan tâm cô bằng người chồng mới cưới, Tô Mễ nhịn không được liền thấy ấm lòng.

Thấy Tô Mễ vẫn luôn cúi đầu không nói gì, anh nghĩ rằng cô ở cùng mình không thoải mái, Thư Tinh Lãng lại nói: “Em mau ăn đi, anh đi tắm một chút, chờ em ăn xong anh đưa em về nhà.” Nói xong đi vào phòng lấy quần áo của mình liền đi vào phòng tắm.

Nơi này tuy rằng nói là chuẩn bị làm tân phòng cho bọn họ, nhưng anh không định sử dụng. Mà lúc này Tô Mễ đã thu hồi cảm xúc của bản thân bắt đầu chậm rãi đi tới bàn ăn dùng cơm.