Chương 6.1: Hàng ngày

Thư Tinh Lãng siêng năng, dưới sự dạy dỗ không than phiền, kỹ thuật hôn của Tô Mễ có tiến bộ rất lớn. Dạy học quên cả thời gian, cho đến khi dì Tôn gọi bọn họ xuống ăn cơm mới dừng lại.

Sau khi thanh tỉnh, Tô Mễ phát hiện eo mình không còn sức lực, nửa người dựa sát vào ngực Thư Tinh Lãng, cánh tay không biết từ bao giờ đã ôm lấy cổ anh, cả người dán sát vào người Thư Tinh Lãng.

Thư Tinh Lãng ôm lấy Tô Mễ. Chỉ thấy mí mắt cô rũ xuống, hai má đỏ bừng, môi sưng đỏ nhiễm ánh nước giống như quả đào mọng nước. Người sáng suốt nhìn vào liền biết bọn họ đã làm gì, may mắn Tô Mễ cũng không biết dáng vẻ hiện tại của bản thân, vì vậy cô chỉ thẹn thùng cúi đầu được Thư Tinh Lãng ôm xuống dưới tầng.

Hai người ăn cơm trưa xong, liền ở trong phòng khách đi lại tiêu thực, vốn dĩ Thư Tinh Lãng định buổi chiều đưa Tô Mễ về phòng trọ để thu dọn đồ vật chuyển nhà, nhưng bên ngoài quá nóng, vì Tô Mễ anh liền quyết định đợi mặt trời ngả về tây lại ra cửa, đúng lúc anh đi đến thư phòng xử lý chút chuyện.

Tô Mễ dậy muộn cũng không muốn ngủ trưa nữa, cô quyết định cùng anh đến thư phòng, vừa lúc trong thư phòng Thư Tinh Lãng có máy tính, cô có thể đi gõ chữ, miễn cho ngày nào đó không cẩn thận dừng lại, bị người đọc gửi đến lưỡi dao.

Vào thư phòng, Thư Tinh Lãng đưa máy tính cho Tô Mễ, thuận tiện sắp xếp cho cô ngồi chỗ tay trái mình, nghiêng đầu nhìn là có thể thấy. Tô Mễ để tùy anh sắp xếp, rất nhanh hai người liền chìm vào công việc riêng, trong thư phòng chỉ còn vang lên âm thanh bàn phím, khi nhanh, khi chậm, vô cùng hài hòa.

Hai rưỡi chiều, Thư Tinh Lãng hoàn thành công việc, anh xoa chân mày, trong lòng sắp xếp lại thông tin hữu ích. Anh vừa xem thông tin nhân sự dưới trướng phó giám đốc trong công ty nhà anh, tuy rằng anh không tính đi làm trong công ty lâu dài, cũng biết bản thân không có thực quyền, nhưng anh luôn có thói quen chuẩn bị tốt công việc, không để bất cứ tình huống nào xảy ra.

Sửa sang lại xong tư liệu, anh đóng máy tính lại. Nhìn Tô Mễ vẫn đang làm việc, nét mặt nghiêm túc dáng vẻ cẩn thận khiến anh mê muội, muốn hôn cô, nhưng anh không muốn biến mình thành một người không hiểu chuyện, vì để người yêu chú ý mà làm chuyện xấu. Anh thở dài, tay chân nhẹ nhàng rời thư phòng đi đến phòng bếp, pha một ly cà phê, cũng pha cho Tô Mễ ly nước chanh.

Bưng hai ly đồ uống khác nhau trở lại thư phòng, nhẹ nhàng đặt ly nước chanh tay phải Tô Mễ để cô dễ lấy, còn bản thân bưng ly cà phê về chỗ cũ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tô Mễ.