Chương 7.2

Tô Mễ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh náo nhiệt như vậy, người nhà cô từ trước đến nay chỉ xoay quanh em trai, cô cũng chưa từng đi ra ngoài du lịch, sau khi tốt nghiệp cả ngày chỉ ở nhà gõ chữ, ngẫu nhiên thức dậy sớm xuống tầng mua chút đồ ăn trong tiểu khu sẽ nhìn thấy các bác trai bác gái luyện tập, nhưng tình cảnh náo nhiệt trước mắt hoàn toàn khác biệt.

Tô Mễ vui vẻ, được Thư Tinh Lãng nắm tay cô không tự giác nắm chặt lại, Thư Tinh Lãng nhìn cô cười, nắm tay cô đi dạo dọc bờ sông, nhìn phong cảnh, sau đó cùng nhau về nhà.

Về đến nhà, hai người ngồi trên sofa ăn trái cây xem TV. Đến 9 giờ, bọn họ chuẩn bị đi ngủ, Thư Tinh Lãng kêu Tô Mễ lên phòng ngủ chính tắm rửa, còn mình ở phòng cho khách tầng dưới tắm rửa, như vậy mới nhanh.

Tô Mễ lên tầng trước, Thư Tinh Lãng nói áo ngủ của cô đã đặt trên giường. Tô Mễ không hỏi anh khi nào chuẩn bị cho cô, chỉ gật đầu lên tầng.

Đi vào phòng ngủ cầm lấy áo ngủ mới phát hiện đây là áo ngủ của nam, hơi giống áo ngủ màu đen mà Thư Tinh Lãng mặc hôm qua. Thư Tinh Lãng cố ý nói với cô đã chuẩn bị tốt, quần áo này chắc không sai, nhưng mặc đồ ngủ mà Thư Tinh Lãng đã mặc khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Tô Mễ theo thói quen yên lặng cầm lấy, kiểu áo ngủ nam cũng không tính là vấn đề lớn, hơn nữa đây là Thư Tinh Lãng. Sau khi chuẩn bị tinh thần tốt, cuối cùng cô cầm quần áo vào phòng tắm.

Chờ sau khi cô rửa mặt sấy tóc đi ra phòng, Thư Tinh Lãng đã ở trên giường. Trong phòng ngủ có chút tối, chỉ có đầu giường phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu rõ dáng vẻ Thư Tinh Lãng.

Thư Tinh Lãng nghe thấy âm thanh mở cửa sau đó lập tức nhìn qua. Chỉ thấy mái tóc dài của Tô Mễ rối tung, vừa mới tắm rửa xong, da thịt càng thêm mềm mại. Bộ đồ ngủ của anh quả thật rộng so với người cô, cỗ áo trũng xuống có thể nhìn thấy được núʍ ѵú. Bởi vì ở gần, anh có thể nhìn thấy rõ bộ ngực cao chót vót và núʍ ѵú hơi nhô cao. Áo dài trên đầu gối, để lộ bắp chân thẳng đều, che đi phần mông tròn và đầy đặn.

Thư Tinh Lãng cảm thấy bản thân đang tìm chết. Lúc trước anh chỉ nghĩ muốn cô mặc áo ngủ này để ăn chút đậu hủ, không dự đoán được Tô Mễ mặc vào lại ngon miệng mê người như vậy, lửa nóng nháy mắt tăng lên, anh vẫn đánh giá cao khả năng khống chế của mình.

Bị đôi mắt Thư Tinh lãng nhìn chăm chú, Tô Mễ khẩn trương nắm chặt áo ngủ, cô thấy đêm nay Thư Tinh Lãng mặc áo ngủ màu sắc giống cô, kiểu dáng cũng giống, tim đập nhanh hơn. Thấy Thư Tinh Lãng không mở miệng chỉ nhìn cô, do dự một chút cô mới vội vàng đi đến bên giường.

Thư Tinh Lãng nhìn chằm chằm vào Tô Mễ, lên giường đắp chăn bông, anh vẫn không nhúc nhích, sợ bản thân không khống chế được mà làm tổn thương cô. Sau khi cô nằm xuống, anh đưa tay tắt ngọn đèn tường, có người hôn lên môi cô, sau đó đơn giản nằm xuống nắm tay Tô Mễ nói chúc ngủ ngon.

Tô Mễ khẩn trương, cô cho rằng đêm nay bọn họ sẽ phát sinh chuyện đó, nhưng sau khi nhìn động tác của Thư Tinh Lãng không muốn tiến thêm một bước, cô lại có cảm giác thất vọng, nhớ đến thân thể mình, cô nhẹ nhàng thở ra. Vì thế cô cũng nói chúc ngủ ngon liền thả lỏng thân thể yên tâm ngủ.

Lời tác giá: Cảm ơn mọi người đã hỗ trợ! Bởi vì tôi đạt số từ tối thiểu, tôi đã đăng ký. Tôi thật ngốc ~(^・ェ・^)