Chương 2.2

Ô tô chậm rãi tiến vào gara, dừng xe lại, xách theo túi đồ của Tô Mễ trên tay, tâm tình Thư Tinh Lãng sung sướиɠ, bước chân nhẹ nhàng đi vào biệt thự. Biệt thự có hai tầng, tầng trên có phòng ngủ chính, phòng tập thể thao cùng thư phòng, tầng dưới có phòng khách, phòng bếp, ồ đương nhiên còn có bể bơi.

Thư Tinh Lãng dẫn Tô Mễ tham quan nhà, tâm trạng phấn khởi, mà Tô Mễ kinh ngạc đi theo anh. Cô phát hiện trong nhà này tất cả đều là màu hồng, cửa sổ và trên cửa cũng dán chữ hỷ, trên giường trong phòng ngủ cũng có chữ hỷ nền đỏ, đoán rằng trên cửa lớn cũng có, hơn nữa dép lê trong nhà cũng chuẩn bị tốt. Nhìn người đang đi ở phía trước cô thấy xa lạ với người chồng vừa cẩn thận giới thiệu với cô, mang cô đi làm quen với căn nhà, cô cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác bất an cũng biến mất.

Sau khi giới thiệu xong, Thư Tinh Lãng để Tô Mễ ngồi ở ghế sofa trong phòng khách nghỉ ngơi, để mình đi cất đồ đạc rồi vào bếp cắt hoa quả mang ra. Trong thời gian đó, anh gọi điện nhờ bảo mẫu mua nguyên liệu làm bữa tối, anh chỉ có thể chiên bít tết và làm mì ống, giờ không còn nguyên liệu nấu ăn, bụng Tô Mễ đang khó chịu nên ăn cháo.

Sau đó Thư Tinh Lang ngồi cùng Tô Mễ xem TV, hai người không nói chuyện, Thư Tinh Lãng sợ cô sẽ sợ, Tô Mễ có thói quen im lặng, vì vậy trong phòng khách chỉ nghe thấy âm thanh TV, cho đến khi bảo mẫu đến.

Bảo mẫu họ Tôn, Thư Tinh Lãng gọi bà là dì Tôn, làm việc nhanh nhẹn, cũng cẩn thận, tay nghề nấu cơm không tồi. Phía trước biệt thự trang trí rất tốt, Thư Tinh Lãng gọi bà đúng giờ đến quét dọn biệt thự, cho đến khi anh biết người mình kết hôn là Tô Mễ, anh bắt đầu về nước, để bạn tốt ở nước ngoài dậm chân tức giận.

Biệt thự vui mừng dì Tôn cũng muốn giúp sức, Thư Tinh Lãng rất vừa lòng. Sau khi giới thiệu chào hỏi qua dì Tôn liền vào chuẩn bị cơm tối, đại khái một giờ có thể nấu được hai món ăn một món canh, cộng thêm cháo trắng, làm xong bà liền trở về, trong nhà còn có việc.

Sau khi rửa tay Thư Tinh Lãng nắm tay Tô Mễ đến bàn ăn. Đầu tiên anh múc cho Tô Mễ bát canh, sau khi thấy cô uống hết liền gắp rau vào bát cô, Tô Mễ cảm thấy xấu hổ nhưng cũng có chút vui sướиɠ, ăn tối xong hai má đỏ bừng. Sau bữa ăn, cô muốn đi rửa bát nhưng Thư Tinh Lãng không chịu, anh nói để ngày mai dì Tôn đến dọn dẹp nên cô đành từ bỏ.

Ăn xong hai người quay lại ghế sofa xem TV, sau mệt mỏi cả ngày, vừa ăn no xong, Tô Mễ nhịn không được hai mí mắt bắt đầu đánh nhau. Thư Tinh Lãng luôn chú ý đến Tô Mễ, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô liền kêu cô lên tầng rửa mặt sớm rồi đi nghỉ. Tô Mễ có chút mơ hồ, gật đầu đi theo Thư Tinh Lãng lên tầng chuẩn bị tắm rửa.

Vào phòng tắm mới nhớ chính mình không mang quần áo, do dự một chút, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Thư Tinh Lãng, “Áo ngủ của em anh lấy đến, đều rất mới, em yên tâm dùng.”

Tô Mễ mở cửa, thấy trong tay Thư Tinh Lãng cầm một bộ quần áo màu hồng nhạt, phía trên còn đặt qυầи ɭóŧ màu trắng. Mặt cô lập tức đỏ bừng, đoạt lấy quần áo, quên nói lời cảm ơn đã đóng cửa lại khóa trái.

Vẻ mặt lưu manh của Thư Tinh Lãng đã ăn đủ đậu hũ, trong lòng liền ca hát rời đi. Anh chính là cố ý, tuy rằng bây giờ chưa ăn vào miệng được, nhưng anh thích ăn vẻ mặt đổ bừng của cô, chẳng qua anh có chừng mực, không quá phận. Sợ cô ngại ra cửa, anh đi đến thư phòng xử lý công việc, thuận tiện ở phòng cho khách rửa mặt rồi lên tầng.