Chương 1: Thiên Trượng Nhai

[Ký chủ, phía trước là Thiên Trượng Nhai.] Âm thanh điện tử máy móc vang lên trong đầu Trì Dạng.

Trong ngực nàng ôm Linh Khí cấp thiên vừa đoạt được — một mặt dây chuyền bằng ngọc, nàng điều khiển linh lực bay về phía trước.

“Trì Dạng! Dừng lại!” Nữ nhân truy đuổi đằng sau thanh âm sắc bén, tức giận hét lên.

Trì Dạng xoay ngọc bội trong tay thành một vòng, không ngừng tiến về phía trước, càng lúc càng nhanh.

Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ có thể trở về thế giới cũ của mình.

Tên của nàng là Trì Dạng, là một hoạ sĩ truyện tranh ở thế giới thực. Vào sinh nhật lần thứ 25 của mình, bằng một cách nào đó, nàng đã xuyên vào cuốn truyện tranh mình vừa mới hoàn thành, trở thành nữ xứng pháo hôi Trì Dạng.

Trì Dạng: Aaaa, sau này mình sẽ không bao giờ đặt tên cho nhân vật giống ngoài đời nữa.

[... Đã là lúc nào rồi mà cô còn suy nghĩ về chuyện này nữa?]

Trì Dạng: Yên tâm, cho dù ta có nhảy từ Thiên Trượng Nhai xuống thì cũng sẽ không làm cốt truyện bị lỗi đâu.

Nơi mà nàng đang đứng chính là nơi mà nữ xứng pháo hôi Trì Dạng trong truyện tranh tìm đường chết, cuối cùng rơi xuống vách đá cao hàng nghìn mét và mất mạng.

Người đang đuổi theo sau lưng nàng là nữ chính của truyện — Mộc Khuynh Thành.

Trong cốt truyện, nàng là sư thúc phế vật của nữ chính, thực lực kém cỏi, bản chất hư hỏng, là một kẻ độc ác. Bởi vì ghen ghét với tài năng của nữ chính nên tìm mọi cách làm khó nàng ấy, cuối cùng còn có ý định cướp đi ngọc bội của nữ chính.

Ngọc bội đó thật sự rất quan trọng với nữ chính, Trì Dạng đánh chủ ý lên nó để chạm đến điểm mấu chốt của nàng ấy.

Mà hiện tại, nàng chỉ cần cầm theo ngọc bội chạy đến Thiên Trượng Nhai tìm chết là có thể trở về thế giới ban đầu của mình.

Hệ thống im lặng không nói gì. Kể từ khi Trì Dạng xuyên vào thế giới này, cốt truyện rõ ràng vẫn tiếp diễn đúng hướng, nhưng nó luôn cảm giác có gì đó không thích hợp.

Trì Dạng bước về phía trước, khi nhìn thấy tấm bia đá khắc "Thiên Trượng Nhai", nàng thả chậm bước chân rồi dừng lại.

Là ở chỗ này. Trong truyện, Trì Dạng bị phế bỏ kinh mạch và rơi xuống vách đá.

“Tới nơi rồi.”

Lúc nàng dừng lại, phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân nhẹ.

Trì Dạng quay người lại nhìn về phía âm thanh phát ra.

Người xuất hiện phía sau nàng không phải nữ chính mà là một nam nhân mặc hắc y, diện mạo cực kỳ xuất chúng. Hắn mím môi nhìn Trì Dạng, đôi mắt thâm trầm khiến khung cảnh xung quanh ngày càng u ám

Nhìn thấy người tới,Trì Dạng lộ ra vẻ ngạc nhiên nên có.

Âm thanh của hệ thống nghe có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

[Lục Hoài quả thực tới đây, xem ra cốt truyện vẫn đi theo quỹ đạo ban đầu.]

Trì Dạng: Lục Hoài ghét ta như vậy, chắc chắn sẽ không phát sinh ra lỗi đâu.

Nam nhân đang đứng trước mặt nàng tên là Lục Hoài, hắn là phản diện của bộ truyện tranh. Đồng thời, hắn cũng là vị sư huynh mà “Trì Dạng” luôn ái mộ.

Chỉ tiếc là, Trì Dạng trong truyện có phẩm hạnh quá kém, đối với Lục Hoài luôn lì lợm la liếʍ, không có việc gì cũng phải ở trước mặt hắn tạo cảm giác tồn tại. Thậm chí, lúc hắn phát độc còn định thừa cơ làm ra hành động càn rỡ với hắn…

Kể từ đó, Lục Hoài tìm đủ mọi cách để gϊếŧ nàng ta.

Trì Dạng rùng mình.

Để đi theo cốt truyện ban đầu, lúc trước cô đã hy sinh không ít.

“Sư huynh?”

Trì Dạng thấy hắn, tay vô thức chỉnh lại quần áo, tựa hồ có chút không được tự nhiên. Tương ứng với hành động, mặt nàng cũng đỏ lên: “Sao lại là huynh…?”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng biết rõ mục đích hắn đến đây.

Trong truyện, nguyên nhân cuối cùng dẫn đến cái chết của nguyên chủ không phải là Mộc Khuynh Thành, mà là vị sư huynh mà cả đời nàng ta ngưỡng mộ.

Kể từ lúc nàng thừa dịp Lục Hoài phát bệnh để làm ra chuyện xấu xa đó, cũng là lúc khơi dậy sát tâm của Lục Hoài.

Lục Hoài vốn đã có ác cảm với nguyên chủ nên đã lợi dụng cơ hội lúc Trì Dạng cướp đi ngọc bội, một lần đồng thời giải quyết cả nàng và nữ chính.

Hắn đi đến vách đá trước nữ chính một bước, cướp lấy ngọc bội từ trong tay nguyên chủ. Sau đó, hắn đẩy kẻ ái mộ đầy mưu mô của mình khỏi vách đá.

Tần nhẫn hơn là, hắn để lại ngọc bội ở rìa vách đá rồi dứt khoát rời đi.

Chờ nữ chính đuổi tới nơi tìm được ngọc bội, tuy rằng không hiểu vì sao Trì Dạng không có ở đó, nhưng nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, nhặt ngọc bội lên rồi trở về tông môn.

Về sau đệ tử tông môn tìm thấy thi thể của Trì Dạng dưới vách đá, hiển nhiên sẽ nghi ngờ nữ chính gϊếŧ chết nàng ta.

Kế hoạch này có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn. Lục Hoài không tốn một chút sức lực nào để bày ra nó.

Trì Dạng e lệ cúi mặt xuống, biểu hiện ra bộ dáng thiếu nữ yêu mà không có được một cách nhuần nhuyễn.

Lục Hoài cũng nhận ra sự ngượng ngùng của nàng. Hắn cụp mắt xuống, che giấu đi phần phức tạp trong mắt.

“Muội…”

Hắn thốt ra được một chữ, rồi lại đột nhiên im lặng.

Một hồi lâu không chờ được câu tiếp theo, Trì Dạng do dự hỏi: “Sư huynh?”

Lục Hoài lại đột nhiên giương mắt, tiến lên phía trước vài bước.

Trì Dạng nhắm chặt mắt lại.

Tới rồi tới rồi, hắn muốn đẩy nàng xuống.

Hệ thống: [Cô không sợ sao?]

Trì Dạng: Tất nhiên là sợ, nhưng mà ta muốn trở về hơn.

Ngoài ý muốn là, ngoại trừ tiến về phía trước vài bước, Lục Hoài không có thêm động tác nào khác nữa.

Hắn cúi đầu nhìn Trì Dạng.

“Ta nhớ rõ muội từng nói… Thích ta?”

Giọng nói của hắn trầm thấp, dễ dàng tạo cho người ta một áp lực vô hình.

Trì Dạng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chăm chú mà si mê: “Đương nhiên, từ khi tiến vào tông môn, muội đối với sư huynh vừa gặp đã thương…”