Chương 30

Người ta nói cách để quên được người cũ là quen một người mới.

Mặc dù Kha Ngu không phải là người cũ mà Nam Nhược có thể quên, nhưng Khương Kỳ cũng không phải một người mới tốt đẹp gì.

Nhưng sau khi Khương Kỳ gửi lời mời kết bạn mấy lần, cuối cùng Nam Nhược vẫn đồng ý kết bạn.

Cô muốn thử những cách khác và những người khác để chuyển hướng sự chú ý, nhưng khả năng của cô quá yếu. Chỉ dựa vào mình cô thì không thể nào quên được Kha Ngu, không thể nào quên được mối quan hệ mà trong lòng cô đã coi là vô đạo đức trước khi nó bắt đầu.

Chiếc áo vest mà Nam Nhược mặc của Kha Ngu ngày hôm đó đã được cô giặt sạch và nhét nó vào góc trong cùng của tủ quần áo. Cô không biết khi nào nên trả lại cho Kha Ngu, cũng không dám để chiếc áo vest này ở chỗ cô nhìn thấy. Bởi vì cô sợ, sợ rằng khi nhìn thấy nó thì cô sẽ không kiềm lòng được mà nghĩ tới Kha Ngu.

Tuy nhiên, Kha Ngu sẽ bước vào giấc mơ của cô hàng đêm.

Đôi lúc là ở rìa vách đá, anh đứng sau lưng cô và nói với cô rằng hai người cùng nhảy xuống. Có lúc anh lại ở dưới biển và nói cô nhảy xuống đi, anh sẽ đỡ cô. Và cả lúc anh mặc bộ com-lê đó đứng trong mưa rồi nắm tay cô cùng đi. Có những lúc, anh sẽ ôm cô và khóc, nói rằng anh khổ sở đến nhường nào.

Đã nhiều ngày Nam Nhược không được ngủ ngon giấc, bệnh suy nhược thần kinh khiến trầm trọng khiến mỗi ngày đi làm đều có cảm giác như đang mộng du.

Châu Gia Du có hỏi cô làm sao, nhưng Nam Nhược chỉ lắc đầu cười mỏi mệt và nói rằng gần đây cô ngủ không ngon.

Châu Gia Du giới thiệu loại thuốc Melatonin và một số mùi hương dễ ngủ cho cô.

Nam Nhược không mua vì biết nó không có tác dụng, cô biết rất rõ nguyên nhân gây ra chứng mất ngủ của mình.

Cũng may học kỳ này đã sắp kết thúc, kỳ nghỉ hè hai tháng có lẽ sẽ giúp cô quên đi những chuyện này.

Sau khi từ biệt vào ngày mưa hôm đó, Nam Nhược không gặp lại Kha Ngu nữa, anh cũng không tiếp tục xuất hiện ở cổng trường để đón Kha Tư Viễn. Quả nhiên, mục đích anh đón Kha Tư Viễn là vì cô.

Nhưng Kha Ngu lại thường xuyên nhìn thấy cô, chỉ là cô gái ngốc nghếch này không để ý mà thôi. Anh thường xuyên đỗ xe đối diện nhà Nam Nhược để nhìn cô tan làm. Đôi khi cô sẽ về muộn, trên tay xách theo túi đồ mua từ siêu thị hoặc đôi lúc cô sẽ về nhà ngay sau khi tan làm. Kha Ngu cứ ngồi trong xe nhìn cô từ xa như vậy, khóe miệng vô tình nở nụ cười.



Anh đã không thể thoát khỏi sự chìm đắm này nữa rồi. Anh phải đợi bao lâu nữa thì cô gái này mới không trốn tránh nữa đây, Kha Ngu tự hỏi trong lòng.

Hôm nay khoảng sáu giờ, Kha Ngu lại đỗ xe dừng trước chung cư Mai Nam lúc sáu giờ, song anh đợi rất lâu mà không thấy Nam Nhược xuất hiện.

Mãi tới gần chín giờ, Kha Ngu mới nhìn thấy bóng dáng yểu điệu mong manh quen thuộc. Hôm nay cô ra ngoài ăn cơm sao? Kha Ngu thầm nghĩ. Không bao lâu, anh nhìn Nam Nhược đi bên cạnh một người đàn ông.

Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn của Khương Kỳ, Nam Nhược đã đồng ý hẹn ăn tối với anh ta. Cô muốn quên Kha Ngu bằng cách tiếp xúc với người khác nhiều hơn.

Nam Nhược lấy đại một lý do xóa nhầm WeChat của Khương Kỳ, anh ta cũng mỉm cười và nói không sao cả.

Sau bữa tối, Khương Kỳ đề nghị đưa Nam Nhược về nhà, Nam Nhược cân nhắc đến việc Khương Kỳ không lái xe nên suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Bởi cô sợ khi ngồi lên xe, cô sẽ nhớ lại bầu không khí mập mờ trong xe của Kha Ngu vào ngày mưa hôm đó. Nhưng bây giờ nhớ lại, cảm giác xấu hổ lúc đó đã không còn nữa mà là dư vị nhiều hơn.

Sau khi đổi tàu điện ngầm một lần, họ đã đến cổng khu chung cư Mai Nam lúc gần chín giờ.

Nam Nhược nói tạm biệt với Khương Kỳ nhưng anh ta lại gọi cô lại.

“Nam Nhược, cô là đối tượng hẹn hò mà tôi đã tiếp xúc lâu nhất.”

“Có chuyện gì sao?”

“Vậy nên chúng ta có thể phát triển thêm bước nữa được không? Ví dụ như làm bạn trai bạn gái.” Nói xong, Khương Kỳ tiến lên kéo tay Nam Nhược.

Nam Nhược lập tức hất tay Khương Kỳ ra: “Chúng ta mới gặp nhau mấy lần, sao có thể làm bạn trai bạn gái được?”

“Không phải các mối quan hệ khi xem mắt đều là như thế sao? Nếu cô đã đồng ý hẹn hò với tôi thì chẳng phải là đã đồng ý phát triển thêm một bước nữa với tôi sao?” Khương Kỳ định tiếp tục kéo tay Nam Nhược.

“Anh cảm thấy đây là hẹn hò ư? Xin lỗi, tôi không nghĩ vậy.” Nam Nhược né tránh anh ta rồi quay người đi về cổng khu chung cư.

“Không hẹn hò thì cô với tôi đang làm cái gì hả? Chỉ là đi xem mắt mà thôi, chẳng nhẽ cô đang nghĩ tìm kiếm tình yêu đích thực à?” Khương Kỳ ngăn cô lại.



“Đi xem mắt thì làm sao? Đi xem mắt thì bắt buộc phải kết hôn à?” Nam Nhược hơi bực mình: “Nếu tôi làm anh hiểu làm như thế thì tốt nhất chúng ta đừng nên gặp lại thì hơn.”

“Cô đang coi tôi là cái lốp xe dự phòng đấy à? Người mà cô thích thực sự là người đàn ông có đứa con kia chứ gì.” Khương Kỳ nhắc đến Kha Ngu trong lần mà anh ta vô tình bắt gặp anh đưa Kha Tư Viễn đi ăn cơm.

“Anh đang nói linh tinh gì thế? Đúng là vô lý mà! Thả tôi ra!” Nam Nhược giận dữ tranh cãi với Khương Kỳ.

“Tôi nói đúng rồi phải không? Tôi còn tưởng cô không giống mấy cô gái thời buổi này, không ngờ cũng là loại người thích dòm ngó gia đình nhà người khác.”

Dòm ngó gia đình nhà người khác? Nỗi đau lớn nhất trong lòng Nam Nhược dường như đã bị Khương Kỳ chọc thủng, cô cầm túi đánh mạnh về hướng Khương Kỳ và vừa mắng vừa đập xuống trong tiếng khóc nức nở: “Đồ vô liêm sỉ!”

Khương Kỳ né tránh đòn đánh của cô và trở tay định bắt lấy chiếc túi xách. Mặc dù trước cổng khu chung cư Mai Nam lúc này không có nhiều người qua lại nhưng cuộc tranh chấp giữa hai người cũng gây chú ý cho những người đi đường.

Nam Nhược bật khóc, trước giờ cô chưa từng phải trải qua sự xấu hổ như thế. Cô đánh nhau với một người đàn ông ở trên đường, chuyện này còn ra thể thống gì nữa?

“Nam Nhược.” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên. Đây là âm thanh mà Nam Nhược vô cùng quen thuộc, giọng nói này đã vô số lần bước vào giấc mơ của cô.

Nam Nhược quay đầu và nhìn thấy Kha Ngu. Anh vẫn mặc một bộ com-lê, tay đút túi quần đi về phía cô.

“Ồ, chính chủ đến rồi đấy à?” Khương Kỳ mỉa mai Nam Nhược.

“Không phải!” Nam Nhược vừa khóc vừa nói.

“Tôi là ai không quan trọng, nhưng thưa anh, anh đối xử với một cô gái như thế thì thực sự không lịch sự chút nào đâu.” Kha Ngu cầm lấy chiếc túi đã bị giật đi giật lại khỏi tay họ, anh nhấc lên, đồ đạc trong túi lập tức rơi đầy đất.

“Dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì việc gây lộn với một cô gái trên đường mà còn làm cô ấy khóc thì không phải là hành động của một quý ông.” Kha Ngu đứng chắn trước người Nam Nhược và bình tĩnh nói với Khương Kỳ như thể anh luôn bình tĩnh như vậy, nhưng anh biết giờ phút này bên trong anh đang có một chảo dầu nóng sôi sục.

“Khương Kỳ anh cút đi cho tôi! Dù tôi có là loại con gái gì đi chăng nữa thì anh cũng không xứng!”