Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Trước Người Sau

Chương 1: Bên trong xe

Chương Tiếp »
Lâm Châu là một thành phố điển hình cho kiểu thời tiết mưa nhiều vào tháng 4 hàng năm ở phương Nam

Tí tách tí tách, tiếng mưa mang theo cái rét tháng ba, từng hơi thở phả ra lạnh buốt vô cùng.

Tang lễ của Lâm Cảnh Minh trùng hợp rơi vào một ngày như vậy nên không thể tổ chức nghi thức cáo biệt ngoài trời, cuối cùng đành phải chuyển vào trong nhà.

Trong tang lễ, gỗ đàn hương tỏa ra hương thơm dìu dịu, một vị cao tăng mặc áo cà sa đang ngồi cùng các đệ tử tụng kinh niệm Phật.

Khách khứa đến viếng đều mặc đồ đen, trắng hoặc xám, tất cả đều thấp giọng nói nhỏ vì sợ làm phiền người đã khuất.

“Thanh Linh, chỗ này giao cho người khác, con đi xem mẹ chồng con thế nào đi.”

Lận Thư Cầm nghe tin con trai qua đời đã chịu đả kích lớn, trước mấy ngày tổ chức đám tang, bà đã nằm viện mất mấy ngày, hôm nay mới miễn cưỡng có mặt nhưng vừa rồi lại khóc ngất đi vì đau thương.

Bạch Thanh Linh đang đứng ở cửa chào đón khách, nghe bố chồng Lâm Thanh Sơn nói chuyện, cô đành phải ngoan ngoãn đáp lại “Vâng ạ”. Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, cô thoáng thấy vết mực đen dính trên ống tay áo.

Lận Thư Cầm có chứng bệnh sạch sẽ, đến nỗi không thể chứa nổi một hạt cát trong mắt, nếu để bà nhìn thấy thì sẽ lại không vui.

Bạch Thanh Linh đi vào phòng tắm, đang nghĩ cách xử lý vết mực này chợt nhìn thấy hai cô con gái nhà giàu cách đó không xa đi tới đây.

“Cậu có thấy không, cô út nhà họ Trương muốn hỏi xin WeChat của Lâm Ý Thâm nhưng Lâm Ý Thâm hoàn toàn phớt lờ cô ta luôn, giả vờ như không nghe thấy gì rồi chuyển sang chủ đề khác. Sau đó, mặt cô ta lập tức đỏ bừng lên, buồn cười quá đi mất!”

“Thấy rồi, suýt nữa tớ phải phì cười đấy, chắc cô ta nghĩ Lâm Ý Thâm vẫn là đứa con ngoài giá thú không biết xấu hổ sao. Hiện tại anh ấy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm, tương đương với danh vị Hoàng thái tử, sao còn coi trọng cô ta được…”

Bạch Thanh Linh đứng ở vị trí trong cùng nơi bồn rửa tay, cô luôn cúi đầu, hai người bọn họ có bước vào cũng không thèm để ý đến sự hiện diện của cô, tiếp tục:

“Nhưng thật lòng nhé, trước kia tớ cảm thấy Lâm Ý Thâm tuy không có gia thế vững chắc nhưng lớn lên với dung mạo đấy thì... chậc chậc, tuyệt.”

“Đừng nói nữa. Lần trước đến phòng tập thể thao tình cờ gặp anh ấy, đến đêm về nhà liền mơ thấy mộng xuân, nghĩ lại vẫn còn thấy xấu hổ đây này…”

Vết mực ban đầu thực ra chỉ là bụi giấy màu đen, Bạch Thanh Linh chỉ rửa sạch nó thật nhanh là xong.

Cô không muốn hai người bọn họ phát hiện chuyện cô nghe lỏm được bí mật nhỏ kia nên vội vàng cúi đầu bước ra ngoài trước khi họ bước vào.

Địa điểm tổ chức tang lễ ở trong khuôn viên nghĩa trang, đây là lần đầu tiên Bạch Thanh Linh tới đây. Hơn nữa cả ngày nay cô chỉ ở bên ngoài, vừa rồi cô chỉ theo Lận Thư Cầm vào trong khu nhà nghỉ ngơi khi bà ngất xỉu mà thôi, hiện tại chỉ có một mình cô nên nhất thời vẫn chưa xác định được phương hướng, tạm thời dựa vào cảm tính mà tiến về phía trước.

Đi qua chỗ ngoặt, cô nhìn thấy Lâm Ý Thâm đang đứng hóng gió trước cửa sổ.

Có lẽ là do mối quan hệ anh em với người đã khuất nên hôm nay Lâm Ý Thâm ăn mặc rất trang trọng, từ trong ra ngoài đều mặc đồ đen, chiếc áo len đen cổ cao khiến cổ họng anh phồng lên một vòng, cảm giác như một vách đá cao chót vót không thể chạm tới ngay trước mắt.

Trên mặt anh không có biểu tình gì, gọng kính viền bạc trên sống mũi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía xa mang theo suy tư sâu xa, đã lâu rồi nhưng cũng không đưa tay lên rít một hơi.

Đúng như những gì hai cô gái nhà giàu vừa nói, giới thượng lưu ở Lâm Châu cũng biết Lâm Ý Thâm, con trai thứ của nhà họ Lâm và cũng là thành quả một lần ngoài ý muốn của Lâm Thanh Sơn gây ra khi còn trẻ. Sau đó Lâm Thanh Sơn biết được việc này, nên khi Lâm Ý Thâm lên năm tuổi, anh đã được đón về nhà họ Lâm từ chỗ mẹ ruột của anh.

Nói là con ngoài giá thú nhưng Lâm Thanh Sơn không phân biệt đối xử với hai người con trai, Lâm Ý Thâm và Lâm Cảnh Minh đã sống với nhau từ nhỏ, nhận được sự giáo dục y hệt nhau, ông không bao giờ ưu ái người này hơn người kia. Khả năng diễn xuất ra vẻ công bằng này của Lâm Thanh Sơn luôn được nhắc đến như một đề tài vui vẻ khi ông tham gia mấy bữa tiệc liên hoan với người khác.

“Em chồng.”

Vậy anh sẽ có suy nghĩ gì trong đêm nay đây.

Bạch Thanh Linh lên tiếng, Lâm Ý Thâm phục hồi tinh thần, lập tức dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên cạnh, sau đó nhìn cô nhẹ nhàng đáp:

“Chị dâu.”

Giọng nói của người đàn ông không quá trầm thấp nhưng lại có sức hút rất mạnh mẽ, trời sinh đã có khuynh hướng mê người như vậy rồi.

Bạch Thanh Linh đi tới, ngửi thấy mùi hương khói xen lẫn gỗ đàn hương trên người anh, cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Lâm Ý Thâm.

Những người như Lâm Ý Thâm sinh ra đã là người có quyền quyết định, bởi trong mắt anh luôn mang vẻ sát phạt, quả quyết, tung hoành khắp nơi.

Chỉ cần một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người ta vô thức đầu hàng.

Quả thực, đây đúng là kiểu người sẽ khiến người ta mộng xuân mà.

“Vừa rồi bố bảo tôi qua đây xem mẹ thế nào.” Cô hơi cong môi nhìn Lâm Ý Thâm, đôi lông mày hơi nhíu lại vì chút rắc rối vừa mới nảy sinh. “Nhưng mấy phòng nghỉ quanh đây đều giống nhau cả, tôi còn không biết phòng nào với phòng nào.”

Lâm Ý Thâm lập tức hiểu ý của cô: “Tôi sẽ đưa chị đến đó.”

Trong phòng khách, bác sĩ gia đình đang khám bệnh cho Lận Thư Cầm, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi ra mở cửa, lúc thấy đối phương là Bạch Thanh Linh và Lâm Ý Thâm, vị bác sĩ khách khí nói: “Bà chủ vừa mới chợp mắt một chút, bây giờ không tiện.”

Bạch Thanh Linh gật đầu, quan tâm hỏi: “Tình huống của mẹ tôi thế nào rồi? Tự nhiên bà ấy ngất xỉu như thế…”

“Thân thể không có vấn đề gì, phần lớn là do tâm lý quá bi thương.” Bác sĩ nói: “Quan trọng nhất phải xem bà chủ có vượt qua được hay không, nhất định phải nghỉ ngơi một thời gian.”

Sau khi nhận được câu trả lời, Bạch Thanh Linh theo Lâm Ý Thâm trở về, kể lại tình hình cho Lâm Thanh Sơn nghe.

Chỉ là bọn họ cùng mất đi đứa con ở độ tuổi trung niên, Lận Thư Cầm ngất xỉu phải nhập viện, mà Lâm Thanh Sơn bên này cũng rất đau lòng. Nghe nói Lận Thư Cầm đã ngủ, ông cũng chỉ bình tĩnh gật đầu, phẩy tay với cô: “Vậy con cứ đi đi.”

Đám tang kéo dài suốt cả ngày, cuối cùng cũng được kết thúc lúc mười rưỡi tối.

Cả ngày hôm đó trời mưa không ngớt, Bạch Thanh Linh đứng ở cửa tiễn khách, tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia đã khiến cô ù hết cả tai rồi.

Không biết Lâm Thanh Sơn còn ở bên trong hay không, chắc nhờ tiếng mưa to mà Bạch Thanh Linh có thể nghe thấy tiếng cười đùa rất rõ từ đám người kia.

“Ây da, vừa trèo lên cành cao thì cây đã đổ rồi.”

“Đúng là thảm thật, thế phải làm sao bây giờ?”

Âm thanh nhẹ nhàng mà vô cùng trào phúng.

Mang theo mười phần mỉa mai, giễu cợt.

Ngay từ ngày đầu tiên xuất hiện trong giới thượng lưu với tư cách là bạn gái của Lâm Cảnh Minh, Bạch Thanh Linh đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của mấy từ ‘bài ngoại’.

Phe phái thượng lưu của mấy người nhà giàu vốn rất lợi hại, cho dù thực lực có thể so sánh được thì cũng không dễ dàng hòa nhập với họ, chưa kể đến khoảng cách địa vị xã hội giữa cô và Lâm Cảnh Minh hoàn toàn cách xa nhau.

Lâm Cảnh Minh là con trai cả và cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lâm thị.

Mà khi đó, cô chỉ là một nữ sinh viên đại học, bố mẹ đã ly hôn, gia đình tan vỡ mà thôi.

Trong con mắt của những kẻ kiêu ngạo kia, một người phụ nữ không có gì ngoài vẻ ngoài như cô được coi như một món đồ trong lòng bàn tay, là một người không có thân phận, phải cúi đầu ngoan ngoãn phục tùng bọn họ.

Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên hơn cả là Lâm Cảnh Minh mới yêu cô chưa đầy một năm thì anh ấy đã công bố tin tức kết hôn với tất cả mọi người.

Bạch Thanh Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đám người kia đã im lặng như cũ, chỉ có tiếng mưa vẫn ồn ào ngoài kia.

Trên mặt cô không có quá nhiều biểu cảm, giọng điệu nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng:

“Xin cảm ơn mọi người đã dành thời gian để tham dự đám tang ngày hôm nay.”

Khi những chiếc xe sang trọng lần lượt xếp hàng ở bãi đậu xe của nghĩa trang, cuối cùng đám tang cũng kết thúc thành công tốt đẹp. Lận Thư Cầm quay trở lại sân chính, tiếp nhận hũ tro cốt trong tay hòa thượng, sắc mặt bà tái nhợt như một tờ giấy trắng.

Lâm Thanh Sơn liếc nhìn bà một cái rồi ra lệnh cho tài xế lái xe tới cửa.

Bạch Thanh Linh bước tới, nhẹ nhàng đỡ cánh tay mẹ chồng, cùng bà đi ra cửa. Lận Thư Cầm vội nói với Lâm Thanh Sơn: “Thanh Sơn, trên đường về, mẹ chỉ muốn yên tĩnh cùng A Cảnh một lát thôi.”

Lâm Thanh Sơn nghe vậy quay đầu lại nhìn Bạch Thanh Linh, giọng điệu không chút cảm xúc: “Thanh Linh, con lên xe của Ý Thâm đi, hôm nay con đã vất vả nhiều rồi.”

“Không sao đâu ạ.”

Bạch Thanh Linh ngoan ngoãn buông tay Lận Thư Cầm ra, nhìn hai người lên xe sau đó đi sang một bên, ngẩng đầu nhìn Lâm Ý Thâm, nhẹ giọng nói: “Làm phiền em chồng.”

“Chị khách khí rồi.”

Anh giơ tay giúp Bạch Thanh Linh mở cửa xe, đôi kính đen trên sống mũi theo chuyển động lóe ra tia sáng lạnh lẽo: “Nhưng tôi không thích bật điều hòa, nếu chị dâu thấy lạnh thì nói với tôi, tôi sẽ lấy thảm lông cho chị.”

“Được, cảm ơn cậu.”

Bạch Thanh Linh ngồi ở ghế sau, nhìn Lâm Ý Thâm đóng cửa cho cô rồi đi vòng sang bên kia giữa màn mưa, lẳng lặng ngồi vào trong xe.

Sau khi lên xe, cô phát hiện dường như Lâm Ý Thâm không những không thích điều hòa ô tô mà còn không thích nước hoa hay vẻ ngoài của chiếc ô tô này.

Xe có họa tiết màu xám đen từ trong ra ngoài, không có trang trí gì cũng không có hương thơm gì, hình như ngay cả mùi ghế da cũng được ai đó đặc biệt xử lý nên khi ngồi không có cảm giác gì mà càng giống như việc bước vào không gian cực kỳ riêng tư của người khác…

Ví dụ như, trên giường.

Xe của Lâm Thanh Sơn phóng nhanh ra ngoài, tài xế của Lâm Ý Thâm cũng nhanh chóng theo sau.

Không gian trong xe rất rộng rãi, giữa hai người bọn họ còn đủ chỗ cho một người khác nữa. Làn mưa dày đặc đập vào cửa kính ô tô, thứ âm thanh lộn xộn từ mọi hướng vang vọng đến đây.

Bạch Thanh Linh nghiêng đầu nhìn, thấy Lâm Ý Thâm nhắm mắt dưỡng thần, lông mày hơi nhíu, nhìn có chút không thoải mái.

Trước đây cô từng nghe Lâm Cảnh Minh nói, khi còn nhỏ Lâm Ý Thâm ngã từ tầng hai, bị thương ở chân phải, phải mất nửa năm mới hồi phục được. Mặc dù sau này khôi phục lại khả năng vận động như người bình thường nhưng căn bệnh không chữa được tận gốc nên mỗi khi trời mưa, đầu gối anh sẽ lại đau.

“Em chồng này.”

Giữa tiếng mưa rơi rào rào ngoài cửa sổ, Lâm Ý Thâm nghe rõ ràng giọng nói dịu dàng của người phụ nữ bên cạnh.

Chưa kịp nhìn sang, anh đã cảm thấy một bàn tay mềm mại đặt lên đầu gối chân phải của mình.

“Đầu gối của cậu đang đau phải không?”
Chương Tiếp »