Chương 3: Kế hoạch

Sáng sớm hôm sau, Bạch Thanh Linh tỉnh dậy, chuẩn bị làm bữa sáng.

Dì Lưu là bảo mẫu trong nhà, lúc nhìn thấy cô có chút kinh ngạc: “Phu nhân, sao cô dậy sớm như vậy? Hôm qua cô đã bận rộn cả ngày vì chuyện của đại thiếu gia rồi, sao cô không nghỉ ngơi thêm một chút?”

“Mẹ muốn dùng món tổ yến do con làm.” Bạch Thanh Linh đeo tạp dề vào, dịu dàng mỉm cười với dì Lưu: “Dì Lưu, nếu dì có thời gian thì giúp con gọt một ít đu đủ đi.”

“A, được rồi.” Dì Lưu định giành việc với cô nhưng khi nghe nói đó là yêu cầu của Lận Thư Cầm, dì Lưu chỉ có thể thở dài một hơi, loại bỏ suy nghĩ này.

Lâm gia có một đầu bếp chuyên phụ trách bữa trưa và bữa tối, nhưng bữa sáng là do dì Lưu chuẩn bị.

Bởi vì cả Lâm Thanh Sơn và Lận Thư Cầm đều là người Trung Quốc điển hình. Bọn họ thích ăn bánh bao, màn thầu, tào phớ, nếu sáng sớm mới làm thì không kịp thời gian. Nên đầu bếp sẽ chuẩn bị từ tối hôm trước, sáng hôm sau dì Lưu sẽ hâm nóng lại, nếu không thì không đủ thời gian.

Làm xong, dì Lưu lau mồ hôi, không khỏi thở dài một hơi: “Phu nhân, làm khó cho cô rồi.”

“Không có gì.” Trên trán Bạch Thanh Linh cũng có chút mồ hôi nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Dì Lưu, công việc của dì mới khó khăn hơn nhiều.”

“Ai ôi, bà già này chỉ là người thô lỗ. Cô bảo tôi làm việc nhà thì còn được, chứ muốn tôi chăm sóc ông bà Lâm thì cũng khó khăn lắm.” Dì Lưu đã 40 tuổi nhưng tính cách vẫn rất thẳng thắn, bộc trực. Dì Lưu nhìn thấy Bạch Thanh Linh vẫn tươi cười như cũ, từ tận đáy lòng đã rất bội phục.

“Ngược lại là cô ấy, không những có thể ứng phó được mà còn có thể chăm sóc hai người họ, quả thật rất lợi hại.”

Lúc hai người đang nói chuyện, Lận Thư Cầm và Lâm Thanh Sơn đã tỉnh dậy. Lúc bọn họ xuống lầu, Bạch Thanh Linh còn đang bày biện bát đĩa, Lâm Thanh Sơn ngồi xuống uống một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Thanh Linh, trà này được pha khi nào?”

Trà mà Lâm Thanh Sơn dùng phải có ít nhất ba năm tuổi, nhiệt độ khi uống không thể thấp hơn 60 độ được. Thế nên, mỗi ngày sau khi Lâm Thanh Sơn rời giường, rửa mặt thì mới bắt đầu pha trà.

Nghe vậy, dì Lưu ở bên cạnh sững người, nhanh chóng nói: “Xin lỗi Lâm tiên sinh, hôm nay là tôi pha trà vì cô Bạch đang nấu tổ yến…”

“Tôi đã nói với dì nhiều lần rồi, dì Lưu, Thanh Sơn trà không thể pha trước quá sớm.” Lận Thư Cầm ở bên cạnh thở dài thiếu kiên nhẫn: “Dì đã ở đây hơn hai năm, chút chuyện nhỏ này sao mãi không nhớ được vậy?”

“Mẹ, bác sĩ nói bây giờ mẹ không thể tức giận được.” Bạch Thanh Linh vươn tay cầm lấy cốc trà trước mặt Lâm Thanh Sơn: “Con đi pha cho bố một ấm khác ạ.”

“Bỏ đi.” Lâm Thanh Sơn liếc nhìn vợ mình đang không vui bên cạnh, xua tay: “Lần sau con để dì Lưu hầm tổ yến, còn con pha trà cho bố là được rồi.”

Lâm gia có rất nhiều quy củ, nguyên nhân lớn nhất là do Lâm Thanh Sơn là một người cực kỳ cầu toàn.

Từ những thứ nhỏ nhặt như nhiệt độ của trà đến việc ẩm thực, rồi cả tình yêu và hôn nhân của con cái đến việc đàm phán làm ăn, ông chỉ hài lòng nếu bản thân mình kiểm soát tất cả.

Đôi khi Bạch Thanh Linh sẽ nghĩ tới chuyện Lâm Cảnh Minh không ngần ngại cắt đứt mọi quan hệ với Lâm Thanh Sơn, nhất quyết phải cưới cô về nhà, nguyên nhân lớn nhất cũng là do anh ấy lớn lên trong môi trường nghiêm ngặt như này chăng.

Nghe Lâm Thanh Sơn nói như vậy, sắc mặt Lận Thư Cầm hơi cứng đờ, nhưng giây tiếp theo lại khôi phục bình thường. Bà ta tao nhã cầm chiếc thìa bên cạnh lên, khuấy bát canh trước mặt: “Còn Ý Thâm đâu, muộn như này mà vẫn chưa xuống nữa à?”

Lâm Thanh Sơn càng có vẻ khó chịu hơn, cũng may lúc quay người lại đã nhìn thấy Lâm Ý Thâm đang đi xuống lầu, ông không còn tức giận, chỉ dạy dỗ một câu: “Để người lớn phải chờ con xuống dùng bữa, xem ra bây giờ con càng ngày càng kiêu ngạo rồi.”

Lâm Ý Thâm đã thay trang phục của ngày hôm qua, trở lại với phong cách tối giản nhất, áo sơ mi màu trắng bên trong và áo khoác bên ngoài màu đen, trông cực kỳ thanh lịch.

Anh bước tới bàn ăn, kéo cho mình một chiếc ghế, sau đó giải thích: “Trịnh Đàn mới sắp xếp thông tin gửi cho con sáng sớm hôm qua, là do con thức khuya để đọc nốt tài liệu.”

Dù anh trai đã chết nhưng công việc kinh doanh của Lâm gia vẫn phải tiếp tục duy trì.

Các dự án trước đây của Lâm Cảnh Minh cần có người tiếp quản.

Lâm Thanh Sơn “Ồ” một tiếng, sau đó ông nhấp một ngụm trà, đổi chủ đề khác: “Tình huống thế nào rồi?”

“Có chút vấn đề.” Lâm Ý Thâm nói: “Con sẽ nói chi tiết với bố sau khi lên xe.”

Ăn sáng xong, Bạch Thanh Linh rời khỏi nhà, lái xe đến studio của mình.

Studio không phải là cửa hàng, chủ yếu dùng làm văn phòng, vị trí cũng không cần phải vị trí đắc địa, vì vậy Bạch Thanh Linh chọn một con hẻm nhỏ với rất nhiều cây thường xuân, có nhiều ánh sáng.

Đây là khu phố cổ của thành phố Lâm Châu, cửa ra vào và cửa sổ không cần phải thiết kế lại đã mang đậm hơi thở xưa cũ của thành phố này. Phía sau những ô cửa kính bóng loáng là vài chậu cây lan đang sinh sôi nảy nở.

Vì sự cố sáng nay nên cô đã đi muộn vài phút, chờ đến khi tới nơi thì bên trong đã có khá nhiều người.

Khi Bạch Thanh Linh mở cửa bước vào, một nhóm nam nữ đang tụ tập quanh máy tính, nói chuyện với nhau.

“Chẳng lẽ kiếp trước Lâm tiên sinh đã cứu thế giới sao? Tại sao hai đứa con trai của ông ấy đều đẹp trai thế nhỉ?”

“Oa, nhìn gương mặt ấy kìa, trái tim tớ rung động mất rồi, tớ lại yêu nữa rồi sao…”

Lúc đầu Bạch Thanh Linh bước vào, cô không nghe rõ những cô gái này đang nói cái gì. Cô bước lại gần hơn thì mới nghe rõ, có hơi buồn cười, bấy giờ mới phát hiện ra người khiến bọn họ đang bàn tán không ngừng nghỉ chính là Lâm Ý Thâm.

Ở trên màn hình là tiêu đề hot search #Cực phẩm Lâm Ý Thâm.

Trong ảnh, thân hình mảnh khảnh của Lâm Ý Thâm được bao bọc trong bộ vest đen, anh đứng thẳng trước cửa sổ, khuôn mặt cực kỳ sạch sẽ và rõ ràng, đôi mắt nhìn về phía xa, hai mắt anh hơi ửng đỏ, hầu kết bị ép xuống, rõ ràng là anh đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc vì sự ra đi của anh trai mình.

Bạch Thanh Linh vừa nhìn đã nhận ra đây là hình ảnh ở ngoài cửa phòng nghỉ tối hôm qua.

Chỉ là Lâm Ý Thâm trong bức ảnh không hề có vẻ nghiêm nghị khó có thể với tới được khi đối mặt với cô chút nào. Ngũ quan sắc nét lại trở nên mơ hồ trong bức ảnh kia, phảng phất như giây tiếp theo có thể biến mất trong làn gió.

“Trước kia người ta nói anh em nhà họ Lâm vốn có mâu thuẫn với nhau, nhưng bây giờ xem ra tin đồn kia đã sai rồi. Rõ ràng khi đại thiếu gia nhà họ Lâm qua đời, nhị thiếu gia thương tâm như vậy cơ mà.”

Cô nghe thấy Tống Kiều cảm thán thì lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên, thuyết âm mưu trên mạng xã hội rằng hai anh em nhà họ Lâm đang ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau gần như đã tan biến sau khi bức ảnh này được đăng lên.

Mà Lâm Ý Thâm còn chẳng cần ra mặt giải thích.

“Thôi đi, đây là lần thứ 108 tớ nghe cậu nói rằng cậu yêu anh nào rồi.”

“Nào có, lần cuối cùng tớ nói yêu người ta là ngày hôm kia đó…”

Mấy cô bé vẫn đang trêu ghẹo nhau, Ngô Sách vốn đang ngồi xem náo nhiệt chợt phát hiện ra Bạch Thanh Linh đã đứng gần đó được một lúc, lập tức chào hỏi: “Chị Thanh Linh, chào buổi sáng!”

Mấy cô gái nhỏ nhận ra bà chủ đã tới nơi liền nhanh chóng giải tán. Tống Kiều là quản lý ở đây, lập tức chắp tay trước ngực, nịnh nọt nhìn Bạch Thanh Linh: “Chị Thanh Linh, em biết mình sai rồi, em mời chị uống trà sữa nhé?”

Studio này do Lâm Cảnh Minh thành lập dành riêng cho Bạch Thanh Linh. Tất nhiên, những người ở đây cũng biết về mối quan hệ giữa Lâm Ý Thâm và Bạch Thanh Linh.

Đám tang của chồng bà chủ được tổ chức vào ngày hôm trước, vậy mà hôm nay bọn họ lại bàn tán về em trai của người đã khuất, quả thực có chút vô nhân đạo.

“Không cần, gần đây chị đang kiểm soát lượng đường.” Bạch Thanh Linh không quan tâm đến mấy cô gái kia nữa, cô treo túi xách của mình lên giá treo áo khoác gần đó: “Em đã liên hệ với văn phòng của Châu thị chưa?”

“Đã liên lạc rồi ạ. Lần này người phụ trách đã nói rõ ràng.” Khi nói đến công việc, Tống Kiều lập tức thu lại nụ cười trước đó, nghiêm túc đứng trước bàn làm việc của Bạch Thanh Linh nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ xấu hổ: “Bên kia nói… họ muốn mời chị đi ăn, hơn nữa còn muốn nói chuyện trực tiếp với chị.”

“A, sao hôm qua em không nói cho chị biết?” Bạch Thanh Linh còn chưa nói hết, Ngô Sách ở bên cạnh nhất thời không thể ngồi yên, trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi: “Chị à, em thấy người này đang nổi lòng tham đấy, không phải quá rõ ràng rồi sao. Lần trước bọn họ bàn bạc hợp tác, ánh mắt cứ dán lên người chị Thanh Linh thôi!”

Tống Kiều không kiên nhẫn bĩu môi: “Cậu nói vậy thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ cậu không biết có biết bao nhiêu người mong ngóng vị trí ở trung tâm thương mại của Châu thị hay sao? Hiện tại hắn chỉ muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để trấn áp chúng ta, để cửa hàng của chúng ta không được khai trương đúng hạn, cuối cùng đành phải nhờ cậy hắn ta hay sao?”

Bạch Thanh Linh không có chút ngạc nhiên nào về cuộc tranh chấp giữa Tống Kiều và Ngô Sách.

Dù sao cửa hàng này trước đây đều được Lâm Cảnh Minh bảo vệ, một đường thuận buồm xuôi gió, hầu hết những người dưới quyền Bạch Thanh Linh đều ở bên cạnh cô từ khi tốt nghiệp, bọn họ cũng được anh ấy bảo vệ chu toàn, chưa bao giờ biết khó khăn là gì.

“Không sao đâu.” Cô mỉm cười trấn an hai người: “Tống Kiều, trước tiên em nên hẹn gặp người ta. Việc làm ăn, giao lưu là chuyện bình thường, chúng ta nên làm quen càng sớm càng tốt.”

Một vấn đề nhỏ như vậy, không cần thiết phải tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác làm gì.

Đặc biệt là sáng nay, lời nói của Lâm Ý Thâm vô tình đã chạm vào lòng cô. Cô nhớ rằng trước khi Lâm Cảnh Minh xảy ra tai nạn, dường như đã xảy ra một sai sót nào đó trong việc kinh doanh, có thể việc này ảnh hưởng không nhỏ đến Lâm Ý Thâm.

Những ngày tiếp theo, như để xác nhận suy nghĩ của Bạch Thanh Linh, đúng là Lâm Ý Thâm thường đi sớm về muộn, trên bàn ăn luôn chỉ có cô và hai vợ chồng Lâm Thanh Sơn.

Ăn tối xong, Bạch Thanh Linh trở về phòng may của mình, lúc vừa bắt đầu phác thảo một mẫu thiết kế, cô đã nghe thấy tiếng cửa đóng lại bên ngoài.

Lòng cô khẽ động, cầm cây bút trong tay, nghe tiếng bước chân từ xa đến gần rồi chậm rãi lướt qua, từng bước một, bình tĩnh và vững vàng, như thể có một đôi bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng xoa vành tai khiến cô cảm thấy tê dại.

Bạch Thanh Linh không vội vã hành động, trước tiên vẫn cần phải hoàn thành bản phác thảo trước, ghim chặt tờ giấy lên bảng thiết kế, sau đó cô bình tĩnh cầm chiếc áo khoác treo trên ma nơ canh rồi đi lên lầu.