Chương 30: Hạnh phúc

Sáng sớm, trên mặt Lâm Bội Tâm tràn đầy hạnh phúc, tươi cười từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh, Trần Phi Long đang còn say ngủ, liền nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của anh vẫn đang đặt trên người cô để xuống, rón rén xuống giường đi đến phòng ăn, cô muốn chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh.

Trần Phi Long mở mắt thật to liền phát hiện chỗ bên cạnh trống trơn, anh vội vàng đứng dậy đi ra ngoài mới phát hiện cô đang ở trong phòng ăn liền nhẹ nhàng thong thả bước đến ôm lấy thắt lưng của cô từ phía sau “Em yêu, đang làm gì vậy?”

“Em đang chuẩn bị bữa sáng cho anh, cháo trắng, dưa muối, trước kia anh luôn ăn sáng theo kiểu Tây Âu, bánh mì với sữa, hôm nay em cho anh thay đổi khẩu vị”. Lâm Bội Tâm ngã đầu ra phía sau tựa vào trước ngực anh, ý cười hiện lên trong đôi mắt đẹp.

“Cám ơn em, anh đi đánh răng rửa mặt trước đây”. Trần Phi Long cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, rồi mới buông cô ra, đồng thời xoay người đi tới phòng vệ sinh.

“Anh ăn trứng chim này đi, bổ sung thêm dinh dưỡng”. Lâm Bội Tâm đưa cho anh một cái chén đựng trứng chim.

“Bội Tâm, xem ra vẫn là bữa sáng của chúng ta (ý nói đồ ăn sáng của TQ) ăn ngon nhất, em nhìn xem cháo thanh đạm và hương vị giòn giòn của đậu là bữa ăn sáng truyền thống, có hương vị thật sự rất ngon, anh quyết định từ nay về sau đều ăn bữa sáng theo kiểu Trung Quốc”. Trần Phi Long nhìn bàn ăn tán thưởng, đồng thời đã ăn hết hai chén cháo trắng.

“Vâng, từ đây về sau mỗi ngày em đều làm cho anh ăn được không?”.

“Không được tốt lắm”. Sắc mặt Trần Phi Long hết sức nghiêm túc.

“Sao vậy? Anh không thích sao?”. Sắc mặt Lâm Bội Tâm lập tức ảm đảm nhìn xuống.

“Sao lại không thích, anh chỉ lo lắng như vậy sẽ khiến em vất vả, vả lại trong nhà có người làm, em bảo các cô ấy làm là được rồi, anh chỉ nghĩ làm sao bồi dưỡng em mập mạp lên mà không cần phải tốn công sức”. Trần Phi Long bắt lấy tay cô nói.

“Anh thật là hư hỏng, dọa người ta đứng tim, em còn tưởng anh không thích, còn muốn nuôi em mập mạp mà không cần tốn công sức, anh dưỡng em thành heo sao”. Dáng vẻ của Lâm Bội Tâm có chút làm nũng cùng nén giận nói.

“Anh thật hy vọng nuôi dưỡng em thành cô heo mập mạp như vậy, suốt ngày vuốt ve em thật là thoải mái, ha ha”. Ánh mắt Trần Phi Long tưởng tượng ra một chút màu sắc của hình ảnh đó liền cười ha hả.

“Anh xấu lắm”. Lâm Bội Tâm vừa thẹn vừa giận, thong thả bước qua dùng tay đánh vào người anh, dáng vẻ của cô bây giờ rất xinh đẹp, quả thật là kiêi diễm mê hoặc động lòng người.

“Được, là anh hư hỏng, đúng rồi, Bội Tâm em thu dọn đồ đạc ở nhà đợi anh, tan sở anh sẽ đến đón em về nhà”. Trần Phi Long nhanh chóng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói.

“Em không nghĩ sẽ trở về, em muốn ở lại chỗ này”. Lâm Bội Tâm nhẹ giọng nói với anh, nếu trở về nơi đó cô sẽ cảm thấy rất áp lực.

“Được rồi, anh sẽ cùng em ở lại nơi này”. Trần Phi Long do dự một chút, anh không thể bức cô nhiều quá, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi, cô ở nơi nào anh sẽ cùng cô ở nơi đó.

“Cảm ơn anh, Phi Long, anh đi làm đi, tối gặp lại”. Lâm Bội Tâm cao hứng hôn lên mặt anh một cái.

“Chờ anh tan sở nhé, thật ra ở nơi này cũng rất tốt, chúng ta hai người cuối cùng có thể không cần chỉ có một chỗ, có thể yêu em từ sô pha đến phòng bếp, anh thực sự rất chờ mong”. Trần Phi Long nhìn ánh mắt của cô có chút tà ý, giọng điệu đen tối đến cực điểm..

“Anh đi nhanh lên”. Lâm Bội Tâm thẹn thùng kêu lên, đồng thời đẩy anh ra khỏi cửa phòng, cô tựa vào cánh cửa, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang theo ý cười, hiện tại Long trở nên thật “hư hỏng” nhưng cô lại rất thích anh như vậy.

—-

Hạnh phúc 2

“Lâm Bội Tâm, cậu bị trúng tà sao?” Trịnh Vũ Văn nhìn thấy cô ở phía đối diện liền gọi cô vào, từ trưa đến giờ cô thấy bạn mình cứ cười ngây ngô, lại lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ Trần Phi Long lại tìm cậu, nhất định chỉ có anh ta mới khiến cậu vui vẻ như vậy”.

“Ha hả, đúng vậy”. Lâm Bội Tâm cười gật đầu.

“Thật sự không thể nào, nhanh như vậy cậu đã thỏa hiệp cùng anh ta, thật không kiên trì”. Trịnh Vũ Văn có chút giật mình.

“Vũ Văn, không phải như vậy, thật ra mình rất mâu thuẫn, tự nhiên trong giây phút Phi Long xuất hiện trước mặt mình kia , mình biết mình không thể kiên trì được, như vậy mình mới biết được rời xa anh ấy chẳng khác nào rời bỏ sinh mệnh của mình, khi anh ấy cứ đi theo mình nói rằng anh ấy có thể không cần con cái nhưng thật sự không thể không cần mình, thời điểm đó trong lòng mình kích động rất nhiều , mình rất thương anh ấy nên mình không có cách nào rời khỏi anh ấy được”.

“Bội Tâm, cậu nhất định phải hạnh phúc, mình đã sớm nói qua nhưng cậu không nghe, không nên chấp nhất chuyện không thể có con, hiện tại không nên nghĩ đến chuyện con cái nữa”. Trịnh Vũ Văn có chút hâm mộ hạnh phúc của cô.

“Ừ, mình không chấp nhất nữa, anh ấy nói có thể tìm người mang thai hộ, còn có thể dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, hiện tại mình mới cảm thấy mình thật là ngốc, nhưng bây giờ mình đã xác định anh ấy thật sự rất yêu mình, Vũ Văn mình cảm thấy rất hạnh phúc”.

“Bội Tâm, nhất định phải nắm chặt và giữ gìn hạnh phúc của cậu, mình sẽ chúc phúc cho hai người”. Trịnh Vũ Văn cầm tay cô chân thành tha thiết chúc phúc cho bạn.

“Được, Vũ Văn, mình cảm ơn cậu, đúng rồi, tối nay lên nhà của mình, mình sẽ giới thiệu Phỉ cho cậu biết, đi thôi, không uống cà phê nữa, giúp mình đi siêu thị mua đồ ăn, mình sẽ nấu cho hai người ăn”. Lâm Bội Tâm cầm tay Vũ Văn kéo đi.

“Trời ạ, Bội Tâm cậu không cần vội vàng thái quá như vậy, mình nhất định sẽ nếm thử mà”.

Reng reng reng reng, tiếng di động vang lên, Trần Phi Long đang ngồi trong văn phòng bàn bạc công việc với Từ Tây Bác nhìn thấy số máy của Bội Tâm liền cầm lên nghe.

“Bội Tâm, là em phải không?”. Giọng nói của Trần Phi Long dịu dàng mang theo ý cười nói.

“Vâng, tối nay anh về nhà ăn cơm sớm một chút, hôm nay em muốn giới thiệu cho anh biết người bạn tốt nhất của em”. Giọng nói của Lâm Bội Tâm rất ngọt ngào, từ bên đầu dây bên kia truyền đến..

“Được rồi, tối gặp lại”. Trần Phi Long cười thương yêu ngắt điện thoại.

“Điện thoại của Bội Tâm phải không, Phi Long, chúc mừng hai người đã hòa thuận với nhau”. Từ Tây Bác nói xong hai tay cũng thể hiện động tác chúc mừng.

“Ừ, Tây Bác, tối nay về nhà tớ dùng cơm tối được không?” Trần Phi Long lên tiếng mời anh.

“Đi chứ, đương nhiên tớ còn đang lo không biết sẽ ăn cơm ở đâu, lát nữa tan sở nhớ gọi tớ, tớ đi trước đây”. Từ Tây Bác nhanh chóng đáp ứng Phi Long.

“Ôi, Bội Tâm, mình yêu cậu chết mất, thật không dám tưởng tượng tất cả đều do cậu làm, hay là không cần ở cùng Trần Phi Long, gả cho mình đi”. Trịnh Vũ Văn nhìn thấy một bàn đầy hương vị cùng màu sắc của thức ăn, trong lòng vui vẻ không nhịn được liền đùa với Bội Tâm.

“Please, Vũ Văn đứng đắn một chút, anh ấy gần trở về rồi, đến đây đi, chén đũa mình đã chuẩn bị xong xuôi, quên nữa Vũ Văn, cậu giúp mình xuống siêu thị phía dưới mua chai rượu vang đỏ được không? Mình quên chuẩn bị rồi”. Lâm Bội Tâm đột nhiên nhớ ra nói .

“Được, không thành vấn đề, mình sẽ nhanh chóng trở lại”. Trịnh Vũ Văn vừa nói vừa đi ra cửa.