Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Vợ Giả

Chương 33: Sự thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tiễn Trần Phi Long lên máy bay, Lâm Bội Tâm một mình trở về nhà, kiểm tra cẩn thận, sắp xếp và thu dọn tất cả những gì liên quan đến anh cất riêng một chỗ, sau đó tỉ mỉ xem xét lại lần nữa, cô không thể để những thứ có liên quan đến Long xuất hiện trong nhà, nếu chị trở về nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?

Thu dọn căn phòng của chị gái trở về tình trạng ban đầu xong, nhìn tấm hình hai chị em ôm nhau chụp chung, trong lòng Lâm Bội Tâm vừa cảm thấy vui mừng, vừa cảm thấy chua xót, ngày mai chị sẽ trở về, cuộc sống của cô sẽ thay đổi như thế nào đây?

“Bội Tâm, sao hôm nay cậu làm nhiều thức ăn vậy? Nhược Giai nói hôm nay mấy giờ sẽ trở về? Chúng ta cần đi sân bay đón không?” Trịnh Vũ Văn nhìn thấy thức ăn ngon lành trên bàn, mở miệng hỏi.

“Ừ, đi, chờ mình làm xong món cuối cùng rồi chúng ta cùng đi, chị ấy không nói rõ khi nào trở về, cũng không nói mấy giờ sẽ xuống máy bay, chỉ nói là hôm nay sẽ trở về.” Lâm Bội Tâm đang bận rộn ở phòng bếp, nhưng vẫn trả lời.

“À, vậy liệu chúng ta có đến trễ không?” Trịnh Vũ Văn lo lắng hỏi.

“Chắc là sẽ không, bây giờ mới là buổi sáng, chúng ta đi trước, nếu chị ấy trở về không thấy chúng ta ở nhà, sẽ gọi điện thoại cho mình.” Lâm Bội Tâm nói.

Ở cửa ra của sân bay, Trịnh Vũ Văn và Lâm Bội Tâm lo lắng nhìn tới nhìn lui đám người đang lần lượt bước ra, rất nhanh một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

“Chị à, ở đây.”

“Nhược Giai, ở đây.”

Trịnh Vũ Văn và Lâm Bội Tâm kích động gọi lớn, cùng nhau vẫy vẫy tay, từ xa Lâm Nhược Giai đã nhìn thấy họ, cũng đi nhanh về phía hai người họ đang vẫy tay.

“Bội Tâm, Vũ Văn — là cậu.” Lâm Nhược Giai đi đến trước mặt của họ, nhìn thấy Vũ Văn vui mừng kêu lên, sau đó nhìn sang Bội Tâm, nước mắt dâng lên khóe mắt.

Lâm Bội Tâm cũng nhìn người chị gái đã mấy tháng không gặp mặt của mình, tại sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy? Tại sao thân thể lại gầy yếu như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với chị ấy? Nước mắt cô cũng không nhịn được chảy ra.

“Chị à, chị đã đi đâu vậy? Chị có biết em rất lo lắng cho chị không?” Hai chị em ôm nhau thật chặt, khóc òa lên.

“Thật xin lỗi, Bội Tâm, thật xin lỗi.” Lâm Nhược Giai vừa khóc vừa giải thích.

“Được rồi, được rồi, có chuyện gì về nhà nói đi, tất cả mọi người đang nhìn chúng ta kìa.” Trịnh Vũ Văn ở một bên cũng trộm lau nước mắt, lôi kéo bọn họ.

“Ừm, chị à, chúng ta về nhà thôi.” Lâm Bội Tâm lau nước mắt, ôm chị gái cùng đi ra ngoài, chị gái đã bình an trở về, chuyện này quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

“Chị, chị đói bụng rồi phải không? Chờ em một chút, thức ăn chuẩn bị xong hết rồi, sẽ lập tức mang lên ngay, Vũ Văn, cậu nói chuyện với chị ấy nha, mình đi chuẩn bị dọn cơm.” Vừa tiến vào cửa, giúp chỉ gái cất hành lý, Lâm Bội Tâm liền vội vàng chạy vào nhà bếp.

Lâm Nhược Giai nhìn ngôi nhà quen thuộc đã tồn tại qua mấy đời này, lấy tay sờ từng nơi từng nơi, ngồi trên ghế sô pha, trong mắt toát ra một vẻ u buồn, nét mặt thương cảm.

“Nhược Giai, cậu khỏe không? Có mệt hay không?” Trịnh Vũ Văn thấy sắc mặt của cô hơi khó coi nên quan tâm hỏi.

“Vũ Văn, mình không sao, mình khỏe lắm, cậu trở về khi nào vậy?” Lâm Nhược Giai nhìn cô hỏi.

“Trở về được một thời gian rồi, không gặp được cậu, còn cảm thấy thật đáng tiếc, có điều bây giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể ở cùng một chỗ.” Trịnh Vũ Văn vui vẻ cười đáp.

“Vũ Văn, chị, vào ăn cơm đi.” Giọng nói của Lâm Bội Tâm từ phòng ăn truyền ra.

“Nhược Giai, đi ăn cơm thôi, đây là Bội Tâm cố ý làm cho cậu đó.” Trịnh Vũ Văn kéo cô, cùng nhau đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống.

“Chị, tại sao chị gầy như vậy? Ăn nhiều một chút, nếm thử món này đi, món này nữa.” Lâm Bội Tâm liên tục gắp thức ăn cho cô.

“Đủ rồi, Bội Tâm, nhiều như vậy làm sao chị ăn hết.” Lâm Nhược Giai nhìn thấy thức ăn được chất đầy như ngọn núi nhỏ, mỉm cười ngăn cản cô.

“Không đủ, Nhược Giai nè, Bội Tâm nói đúng đó, cậu gầy như vậy, nhất định là phải ăn nhiều một chút, mau ăn hết đi.” Trịnh Vũ Văn nói xong cũng gắp một cục thịt kho bỏ vào trong chén của cô.

Lâm Nhược Giai nhìn bọn họ, có nhà, có bạn bè quan tâm thật là hạnh phúc, ngẫm lại mấy tháng rồi mình ở nước ngoài lẻ loi hiu quạnh, sống cuộc sống không ai nương tựa, nước mắt cứ như vậy chảy ra.

“Chị, sao chị lại khóc?” Lòng Lâm Bội Tâm chua xót nhìn cô, chị ấy nhất định đã trải qua nhiều khổ sở, nếu không sẽ không gầy yếu tái nhợt như vậy, cô rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với chị ấy? Tại sao chị ấy lại bỏ trốn? Nhưng khi lời vừa lên đến miệng, cô lại nuốt xuống, tốt nhất là cứ chờ chị ấy tự mình nói cho cô biết.

“Không việc gì cả, thấy hai người, chị vui quá.” Lâm Nhược Giai cười, trên mặt có dấu nước mắt.

“Vui mừng cũng không cần khóc, ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta nói chuyện.” Trịnh Vũ Văn ở một bên nói.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Bội Tâm gọt táo cho mọi người ăn, không khí thật yên lặng, cô và Vũ Văn đều rất muốn hỏi chị, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Nhưng, cả hai đều không mở miệng.

“Chị, chị có mệt không? Muốn tắm rửa nghỉ ngơi một chút không?” Lâm Bội Tâm quan tâm hỏi khi nhìn thấy sắc mặt quá mệt mỏi của chị cô, dù sao chị cũng đã trở lại, mọi chuyện sẽ được làm rõ ràng, lúc này cứ để chị nghỉ ngơi thật khỏe rồi nói tiếp.

“Ừm, thật sự mệt chết được, chị đi nghỉ ngơi trước, hai người nói chuyện với nhau đi.” Lâm Nhược Giai đứng dậy, cô thật sự mệt mỏi quá, không thể chống đỡ được nữa, lúc đi đến cửa phòng ngủ, cô quay đầu lại nói: “Tôi biết hai người có chuyện muốn hỏi tôi, ngày mai tôi sẽ nói cho hai người biết.”

Cánh cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng đóng lại.

“Vũ Văn, cậu có về nhà không? Hay là ở lại chỗ này.” Lâm Bội Tâm quay đầu hỏi Trịnh Vũ Văn.

“Bội Tâm, mình ở lại đây, tiết kiệm thời gian một chút, mắc công ngày mai mình lại phải chạy tới. Mình cũng muốn biết thật ra Nhược Giai đã xảy ra chuyện gì?” Trịnh Vũ Văn quyết định ở lại chỗ này.

“Ừ, được.” Lâm Bội Tâm gật gật đầu.



Buổi sáng hôm sau, khi rời giường, sắc mặt Nhược Giai trông đã tốt lên rất nhiều, tinh thần cũng phấn chấn hơn

Sau khi ăn bữa sáng xong, mọi người cùng nhau ngồi ở sô pha, chờ Lâm Nhược Giai kể lại mọi chuyện.

Trầm mặc một lúc, Lâm Nhược Giai nhìn Bội Tâm, lại hỏi trước một câu:“Anh ấy có khỏe không? Việc chị bỏ trốn có ảnh hưởng đến anh ấy không ?”

Lâm Bội Tâm và Trịnh Vũ Văn đương nhiên hiểu được anh ấy trong lời Nhược Giai chính là Trần Phi Long.

“Anh ấy vẫn khỏe ,nhưng anh ấy đã rất phẫn nộ.” Lâm Bội Tâm nhẹ nhàng trả lời, trong lòng lại nhói đau….Xem ra chị cô vẫn còn rất yêu anh

“Anh ấy có đến tìm em không?” Lâm Nhược Giai nhìn cô hỏi.

Lâm Bội Tâm sửng sốt, vì sao chị cô lại hỏi như vậy, lập tức nghĩ đến chắc hẳn chị cô đã nghi ngờ điều gì đó, vội vàng giải thích: “Không có, là Vũ Văn nói, chị, chị biết không, bạn trai của cô ấy là bạn học với anh ấy hồi ở bên Mỹ.”

“Thật sao, Vũ Văn, chẳng lẽ bạn trai cậu là Từ Tây Bác ?” Lâm Nhược Giai giật mình hỏi Trịnh Vũ Văn.

“Ha ha…..” Trịnh Vũ Văn chỉ đành cười trừ đáp ứng , trong lòng cô lại thầm oán giận Bội Tâm, sao lại nói như vậy? Sao dám lôi cô vào cuộc……?

“Chúc mừng cậu, Vũ Văn,Từ Tây Bác…anh ấy tốt lắm” . Lâm Nhược Giai thành tâm chúc mừng .

“Bình thường mà…. Có gì đâu……” Trịnh Vũ Văn đành làm ra vẻ khách sáo , cười gượng .

“Hai người nhất định đang muốn hỏi tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hôn lễ ,đúng không?” Lâm Nhược Giai nhìn bọn họ nói, cả hai vội cùng nhau gật đầu.

Lâm Nhược Giai đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng nói: “Một năm trước, tôi đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, thường xuyên nóng lạnh bất thường, đến bệnh viện, bác sỹ đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho tôi, kết quả là……” Cô tạm dừng một chút.

Lâm Bội Tâm và Trịnh Vũ Văn nghe vậy đều run rẩy, cuối cùng thì kết quả như thế nào?

“Ung thư gan.” Lâm Nhược Giai rất chậm rãi, nặng nề nói ra ba chữ, dường như nói ra được, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Ung thư gan…..”, Lâm Bội Tâm và Trịnh Vũ Văn không khỏi ngây ngẩn cả người, bệnh này tưởng như các cô sẻ không bao giờ nghe thấy,cũng chẳng bao giờ biết được, vậy mà Nhược Giai lại mắc phải, cô ấy đã phải chấp nhận nó như thế nào , tay hai người đều run run….đây không phải là sự thật chứ?

“Tại sao không nói cho em biết? Tại sao chị phải chấp nhận chuyện này một mình? Cho dù không thể thay chị mang bệnh, nhưng ít nhất,em có thể chăm sóc chị mà…..” Lâm Bội Tâm có chút kích động , nắm lấy tay cô, chị ấy làm sao có thể tự mình chấp nhận và vượt qua mọi chuyện……

“Bội Tâm, cậu bình tĩnh lại đi, lúc đó Nhược Giai nhất định cũng rất sợ hãi, cậu phải để cô ấy kể tiếp….” Trịnh Vũ Văn kéo cô lại, lớn tiếng nói.

“Đúng, lúc ấy chị cũng vô cùng sợ hãi, không biết phải làm gì? Chị cũng không dám tin chị lại mắc phải căn bệnh đó, nhất định là bác sỹ đã lầm lẫn, chị đã tức giận chạy đến một bệnh viện khác kiểm tra,nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi, vẫn là ung thư gan.” Lâm Nhược Giai bình tĩnh kể lại.

Nhưng Lâm Bội Tâm và Vũ Văn có thể hiểu được, khi phát hiện ra bệnh, Nhược Giai đã hỗn loạn thế nào, bọn họ có thể cảm nhận được sự sợ hãi, bất lực của cô.

“Chị.” Lâm Bội Tâm lập tức chạy lại ôm lấy cô, òa khóc .

Trịnh Vũ Văn cũng thương xót nhìn Nhược Giai, không ngừng dùng khăn giấy lau đi những giọt nước mắt, cô ấy quả thật rất đáng thương .

“Bội Tâm, đừng khóc nữa, mọi chuyện đều qua rồi.” Lâm Nhược Giai ôm lấy Bội Tâm, không ngừng vỗ về an ủi cô, còn nói thêm: “Lúc ấy quả thực tôi rất rối loạn, không biết nên làm gì? Tôi không dám nói cho Bội Tâm cùng anh Long, một mình bí mật đi tìm bác sỹ để chữa bệnh, cũng đúng lúc đó, ở bệnh viện có một bác sỹ chuyên về ung thư gan vừa du học từ Mỹ trở về, Bác sỹ Bạch, ông ấy đã đề nghị tôi nằm lại tại bệnh viện để điều trị, nhưng như hai người biết đấy, tôi sắp kết hôn cùng Long, đây là hôn lễ mà tôi đã chờ mong từ lâu, tôi không thể phá hỏng nó, tôi muốn làm đám cưới với anh Long, chỉ cần hoàn thành hôn lễ, cho dù là chết, tôi cũng không hề hối hận ……….” Ánh mắt của cô tràn đầy khát khao hạnh phúc

“Chị…Sao chị lại ngốc nghếch như vậy” Lâm Bội Tâm quả thật rất đau lòng, cô cùng Vũ Văn ở bên cạnh lặng lẽ rơi lệ

“Cho nên, tôi chỉ chấp nhận uống thuốc, bác sỹ Bạch cũng không có biện pháp ép tôi, chỉ có thể kê đơn thuốc, nhưng bệnh tình của tôi lại càng ngày càng chuyển biến xấu, ông ấy đã kiên trì ép tôi phải tham gia trị liệu, nhưng tôi vẫn nhất quyết không chịu, tôi vẫn hy vọng được làm đám cưới với Long, rốt cục, tôi cũng chịu đựng được đến ngày hôn lễ được cử hành………”

Ở bên cạnh Bội Tâm chăm chú lắng nghe, như muốn nuốt trọn mọi lời nói của chị….rốt cuộc trong ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì…????

“Vừa ngồi vào trong phòng trang điểm tồi bỗng cảm thấy một trận đau đớn thấu tâm can truyền đến, tôi biết, tôi không thể chịu được đến hết hôn lễ, thậm chí tôi cũng không thể giữ lại được sinh mệnh này, nếu anh ấy biết tôi chết, anh ấy sẽ thế nào? Vì thế, tôi để lại cho anh ấy một bức thư, tôi biết, hận một người sẽ dễ hơn yêu sâu đậm một người, tôi mong anh ấy sẽ sống thật tốt, cũng chẳng sợ cả đời anh ấy sẽ hận tôi.”

Lâm Bội Tâm ngồi bên cạnh nước mắt càng rơi nhiều hơn nữa, chị, chị vẫn quyết định làm như vậy dù biết sau này anh sẽ hận chị cả đời, chị ngốc quá, cũng đáng thương quá, chị dám hứng chịu đau khổ một mình……Lâm Bội Tâm không khỏi thương tâm, gắt gao nắm chặt tay cô

Trịnh Vũ Văn vạn lần không dám nghĩ đến mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy….Tất cả đều nằm ngoài dự đoán của cô, Nhược Giai, cô ấy không hề phản bội, ngược lại là thành toàn, như vậy về sau chị em cô ấy nên làm sao bây giờ? Nhất định sẽ có một người phải chịu đau khổ.

Lâm Nhược Giai nhìn bọn họ cười cười, nhưng đó lại là nụ cười bất đắc dĩ, vô cùng chua sót….“Tôi đành vứt bỏ hôn lễ, chạy đến bệnh viện tìm bác sỹ Bạch, ông ấy lập tức đặt vé máy bay, mang tôi đến nước Mỹ tìm thầy của ông, bởi vì hiện tại, ở trong nước, bệnh này vẫn là bệnh nan y, tôi chỉ có thể chấp nhận theo ông ấy đến Mỹ, để các chuyên gia nước ngoài hội chẩn vài lần, sau đó, thầy của ông ấy tiến hành phẫu thuật cho tôi, cuộc phẫu thuật rốt cuộc cũng thành công, ngay khi nghỉ ngơi điều dưỡng khỏi hẳn, tôi liền lập tức quay về đây .” Cô dường như rất nhẹ nhàng tóm tắt sơ lược mọi chuyện

Nhưng Bội Tâm biết, chị cô ở nước Mỹ đã chịu rất nhiều khổ sở, một mình ở một đất nước xa lạ, tự mình chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật….

“Chị, sau này, không được ngốc nghếch như vậy, em là người thân duy nhất của chị, có gì chị phải nói cho em biết, để em cùng chịu đựng với chị.” Lâm Bội Tâm lại ôm lấy cô

“Nhược Giai, Cậu thực sự ngốc quá…” Trịnh Vũ Văn cũng đi qua ôm lấy cô

Trong phòng tràn ngập tiếng nức nở, ba cô gái ôm lấy nhau, đôi mắt nhòe lệ.
« Chương TrướcChương Tiếp »