Chương 3-5

Cha mẹ Thương Thừa Tuấn là một đôi vợ chồng thực ân ái, là kết tinh tình yêu của họ, Thương Thừa Tuấn được sinh ra càng làm cho tình cảm đang thăng hoa của vợ chồng họ tăng tiến. Từng ngày từng ngày trôi qua, cuộc sống mỹ mãn của một nhà ba người bị bao trùm bởi mây đen. Bởi vì bọn họ phát hiện đứa nhỏ đáng yêu giống thiên sứ học tập này nọ luôn yếu hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi nhiều lắm. Khi đứa nhỏ nhà người khác có thể chạy, mà đứa nhỏ nhà bọn họ mới chỉ biết đi. Khi đứa nhỏ cùng tuổi biết ‘nha nha’, thì đứa nhỏ nhà bọn họ chỉ biết mấy từ phù phù đơn giản.

Hai vợ chồng vô cùng sốt ruột, vì thế ôm con đi khắp nơi tìm danh y, cuối cùng chuẩn đoán là ‘vi độ trí chướng’ (trí tuệ bị ngăn trở). Chuyện này làm cho hai vợ chồng bị lạnh thấu tâm, tiểu hài tử đáng yêu như vậy, chưa bao giờ khóc chưa bao giờ nháo, như thế nào lại bị ‘chướng trí’.

Ngay lúc đó hai vợ chồng cũng chưa bị sự thật bị gục ngã, bọn họ càng thêm đem sở hữu tinh lực dành cho đứa nhỏ. Kiên nhẫn dạy đứa nhỏ nói chuyện, kiên nhẫn dạy nó đi đường. Rõ ràng một giây trước khen đứa nhỏ đáng yêu như thiên thần biết bao nhiêu, khi biết nó bị ‘chướng trí’, toàn bộ liền cách xa, thật giống như sẽ bị lây bệnh, sau đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn hai vợ chồng. Cứ như vậy, hai vợ chồng chịu không nổi nhàn toái, liền không cho con ra khỏi nhà.

Tại lúc Thương Thừa Tuấn được ba tuổi, hai vợ chồng có đứa nhỏ thứ hai, quan trọng là, đây là một đứa nhỏ khỏe mạnh. Cũng từ ngày đó, hai vợ chồng đều đem tất cả chú ý dành cho tiểu sinh mệnh, quên đi đứa nhỏ càng cần sự quan tâm của họ, một đứa nhỏ bị bọn họ quên đi trong góc.

Khi cả nhà chúc mừng tiểu nhi tử bốn tuổi đàn hết ca khúc, thì Thương Thừa Tuấn bảy tuổi bị nhốt một mình trong phòng, cùng với con gấu bông đồ chơi.

Khi cả nhà chúc mừng tiểu nhi tử năm tuổi được giấy khen đàn dương cầm, cùng nhau lái xe đi du lịch, Thương Thừa Tuấn tám tuổi chỉ có thể ghé vào bên của số nhìn ‘Một nhà ba người’ vui vẻ rời đi. Cho đến khi buổi tối đói bụng, cũng không có thấy bọn họ trở về.

Bởi vì bọn họ trên đường đi chơi bị tai nạn xe cộ, vĩnh viễn cũng không về được. Cho đến hai ngày sau, mọi người mới nhớ tới đứa con lớn tám tuổi của họ. Cứ như vậy, Thương Thừa Tuấn tám tuổi ôm lấy gấu bông cục cưng của mình, bị nhân viên xã hội đưa đến cô nhi viện.

Từ sau khi nhận thức Thương Thừa Tuấn thích cười với mọi người, Lí Tu liền cảm thán thế gian không công bằng, vì cái gì một người đáng yêu như vậy, lại bị người ta nói là ‘ngốc tử’! Vì thế mà anh cũng không biết vì nguyên nhân, liền tự động làm người bảo vệ cho Thương Thừa Tuấn, hơn nữa làm cho tới tận bây giờ.

Theo tuổi lớn dần, tài năng âm nhạc cùng diễn xuất của Thương Thừa Tuấn liền chậm rãi hiện ra. Lí Tu ngạc nhiên phát hiện, tên ngốc đầu ngốc não này có một cổ họng tuyệt hảo, hơn nữa cậu ta đối với âm nhạc có độ mẫn cảm tới mức trình độ ‘nghe qua liền nhớ’, vô luận là phức tạp, chỉ cần nghe một lần, liền có thể hát lại. Vì thế Lí Tu cổ vũ Thương Thừa Tuấn thử sáng tác, sau đó anh giúp đưa đến công ty âm nhạc ‘đẩy mạnh tiêu thụ’, hiệu quả thế nhưng cũng không tệ lắm.