Chương 6(1)

Tác giả: Tồn Tại Tường Giác

Edit + Beta: Hwan

****************

Thương Thừa Tuấn tắm rửa xong, đứng trước gương, trong đầu vẫn là vấn đề hoang mang đã lâu – Đình rốt cuộc là thích mình ư? Toàn thân cậu cứng rắn, ôm lấy cũng không mềm mại giống như nữ hài tử, nan bất thành là do khuôn mặt? Thương Thừa Tuấn vươn tay sờ sờ mặt mình, sau đó lập tức phủ quyết, người đẹp hơn cậu còn có nhiều, hơn nữa Đình cũng không phải là người nông cạn.

Rối rắm nửa ngày cũng không có kết quả, Thương Thừa Tuấn uể oải kiêm ai oán cúi đầu. Cậu tắm rửa rồi đưa lên cho Đình ăn, Đình sẽ nguôi giận sao? Bất quá nếu Trịnh ca nói như vậy, liền nhất định có đạo lý.

“Tiểu tuấn, em tắm xong chưa?” Thấy người này tắm hơn nửa ngày vẫn chưa đi ra, Hoắc Văn Đình lo lắng Thương Thừa Tuấn lại không cẩn thận ngủ khi tắm, liền đẩy cửa tiến vào, thấy Thương Thừa Tuấn trần như nhộng đứng ở trước gương.“Suy nghĩ cái gì?” Theo sau lưng ôm lấy Thương Thừa Tuấn, cắn tai phải của cậu, hai tay cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu ở chung quanh đốt lửa.

“Ân ~~~” Trước ngực cùng hạ thân bị vuốt ve làm cho cả người Thương Thừa Tuấn run lên, hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trong gương chính mình toàn thân phiếm hồng, có chút không được tự nhiên quay đầu.

“Nói cho anh biết, tiểu Tuấn suy nghĩ cái gì?” Người này mấy ngày nay vẫn là lạ . Hoặc là bộ dáng có tâm sự, hoặc là nơm nớp lo sợ, tuyệt không giống bình thường tùy tiện Thương Thừa Tuấn. Hoắc Văn Đình đem Thương Thừa Tuấn xoay lại, làm cho cậu nhìn anh, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, ngón tay ở bên hông cậu lượn lờ.

“Uhm…… nghĩ…… nghĩ……” Thương Thừa Tuấn bị Hoắc Văn Đình làm cho ngứa, di dời thân mình.“Nghĩ rốt cuộc vì sao anh thích em? Em cái gì cũng sẽ không làm, còn luôn làm cho anh giận, giống em như vậy không giống người tý nào, anh……” Còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Văn Đình dùng miệng nhanh che lại.

“Đứa ngốc của anh!” Hoắc Văn Đình đem Thương Thừa Tuấn ôm lấy, nhăn lại mi. Người này như thế nào trở nên nhẹ như vậy, xem ra anh phải dưỡng béo cậu lên.“Anh liền thích em cái gì cũng sẽ không làm, thích em không đúng tý nào!” Đem người ôm vào phòng ngủ, đặt ở trên giường lớn, đè lên.

Đè trên người Thương Thừa Tuấn Hoắc Văn Đình cắn vành tai cậu, đem hôn môi xuống phía dưới, lướt qua cổ, xương quai xanh, lại nhớ tới môi mềm mại, mà Thương Thừa Tuấn dại ra đem ánh mắt dừng ở trên mặt Hoắc Văn Đình. Hoắc Văn Đình vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi Thương Thừa Tuấn, sau khu ướŧ áŧ liền khai răng nanh, dùng sức hút, gắn bó phát ra tiếng nước ái muội

Hoắc Văn Đình vừa hôn vừa sờ lên ngực người dưới thân, liếc mắt nhìn thấy song châu đỏ tươi bại lộ dưới không khí. Anh vươn tay phải sờ lên nó, tay kia thì cởϊ áσ sơ mi.

“Ưm……”

Nhũ tiêm đang không ngừng bị châm ngòi rất nhanh sưng đỏ đứng lên, rêи ɾỉ không tự chủ được theo kẽ hở của hai người thoát ra. Hốc mắt bắt đầu bị hơi nước bao trùm, tầm mắt Thương Thừa Tuấn mơ hồ.

Trước khi dưỡng khí hết, Hoắc Văn Đình mới lưu luyến không rời rời đi môi Thương Thừa Tuấn. Chậm rãi tạo lên sợi chỉ bạc, nước miếng không kịp nuốt cứ như vậy từ khóe miệng chảy ra. Thương Thừa Tuấn mới thấy tùng một hơi, trước ngực lại thừa nhận một vòng kí©h thí©ɧ mới, Hoắc Văn Đình hàm trụ khỏa ngọc châu sưng đỏ, một khỏa ngọc châu sưng đỏ còn lại cũn bị tay anh châm ngòi. Bàn tay còn lại cũng không rảnh rỗi, nắm chặt phân thân hưng phấn ngẩng đầu của Thương Thừa Tuấn.

“A!……” Kɧoáı ©ảʍ thẳng hướng tới óc, Thương Thừa Tuấn không khỏi kêu lên.