Chương 17

Thương Thừa Tuấn phiên thân.“Xin cứ tự nhiên, tôi chờ em, mỹ nhân!” Hôn một cái.

“Tốt!”

Thương Thừa Tuấn tựa vào đầu giường nghe âm thanh bên trong, cầm lấy thuốc lá đầu giường hút. Có cái gì, thì ra người phụ nữ Hoắc Văn Đình coi trọng cũng không có gì đặc biệt, trừ bỏ khuôn mặt cùng dáng người cũng không có gì rất giỏi. Bất quá, cô là hoa của Hoắc Văn Đình, Thương Thừa Tuấn tôi hôm nay nhất định hái.

Thấy người vây khăn tắm đi ra, Thương Thừa Tuấn lộ vẻ cười ta đi qua.

—-_—-_—-

Lí Tu một bên lái xe, một bên cẩn thận nhìn Hoắc Văn Đình sắc mặt biến thành màu đen. Tiểu Tuấn a tiểu Tuấn, cậu nói cậu sao không thành thật vài ngày a!“Lão đại anh yên tâm, cho dù tiểu Tuấn uống rượu, cậu ấy cũng biết mình làm cái gì, cái gì cậu ấy không nên đùa, cậu ấy sẽ không đυ.ng vào.” Xem ra lần này tiểu Tuấn thật sự là nhổ râu rồng .

“Tốt nhất em ấy còn biết cái gì mình nên làm, cái gì không nên làm!” Hoắc Văn Đình trầm giọng nói.

Hoàng Tư Hàm ngồi ở phía sau buồn bực nghe hai người nói chuyện, không rõ vì sao hai người cứ quẩn quanh vấn đề Thương Thừa Tuấn “uống rượu”. Đương nhiên anh sẽ không ngốc mà hỏi vấn đề đó vào lúc này, sắc mặt Hoắc lão đại hiện tại khó mà dùng tử để tả nổi.

Xe dừng lại ở cửa khách sạn, Hoắc Văn Đình liền lao xuống xe, trực tiếp hướng thang máy đi.

“Lão đại, đợi tôi với!” Lí Tu đưa chìa khóa xe đưa cho người đứng ở cửa tiếp khách, cùng Hoàng Tư Hàm vọt vào thang máy.

“Lão đại trong chốc lát vô luận anh thấy gì cũng phải bình tĩnh, nơi này là chỗ công cộng, anh đừng có trước mặt mọi người……” Lí Tu thấy Hoắc Văn Đình đã muốn bùng nổ, sợ tới mức vội vàng khuyên nhủ.

“Tôi biết nên làm như thế nào!” Hoắc Văn Đình hít sâu vài cái, bình phục cảm xúc, sợ trong chốc lát anh thất thủ liền đánh chết Thương Thừa Tuấn. Tiểu tử này hiện tại lá gan càng ngày càng lớn, dám mượn rượu giả điên đi tìm phụ nữ.

‘Đinh’ một tiếng, tới tầng hai mươi thang máy mở ra, Hoắc Văn Đình hướng phòng 028 đi. Quả nhiên ở hành lang thấy Chu Mạn Sâm bồi hồi lo lắng.“Người đâu!”

Nghe thấy giọng nói của Hoắc Văn Đình, Chu Mạn Sâm giật mình “Ở bên trong!” Vội vàng chỉ vào phòng.

“Em ấy uống rượu ?” Nhìn số phòng, Hoắc Văn Đình hỏi Chu Mạn Sâm. Số phòng này sao quen thuộc vậy, hình như anh đã từng nghe qua, nhưng không thể nhớ nổi đã nghe ở đâu.

“Chỉ một chén rượu cocktail tinh khiết có độ không cao!” Chu Mạn Sâm nhanh chóng đáp.