Chương 20

Hoắc Văn Đình không buồn ngủ, đành phải ôm người trong lòng, nhẹ nhàng vỗ.“Tiểu Tuấn a, em bảo anh bắt em làm sao bây giờ!” Vươn tay ôn nhu lau nhẹ mặt cậu. Không nghĩ ngày hôm qua anh chỉ nói tùy tiện một câu, cư nhiên khiến cho hiểu lầm lớn như vậy. Nếu không bởi vì sự tình hôm nay, mọi người đem hiểu lầm nói rõ ràng, người này chẳng phải là muốn dẫn “gia sản” của mình rời nhà trốn đi.

Hôm nay lão già kia làm cho Hoắc Văn Tiệp đến thúc giục anh trở về, như vậy thuyết minh đây là nhắc nhở, nếu anh không quay về, vậy tiếp theo vẫn có người đến. Tự ti trong lòng tiểu Tuấn anh đương nhiên biết, mà để cho anh phiền lòng là anh đã đánh mất niềm tin trong lòng tiểu Tuấn. Xem ra anh phải tiêu phí một phen tâm tư, làm cho tiểu Tuấn lại tin tưởng anh, bằng không về sau bọn họ có thể có phiền. Ai ngờ lão già kia có thể xử dụng chiêu gì chứ, hiện tại bọn họ tối cần chính là tín nhiệm, vô luận lời nói dối nào cũng vô pháp làm tan vỡ.

“Đình…… Đình……” Thương Thừa Tuấn hướng trong lòng Hoắc Văn Đình củng củng, lầm bầm kêu.

“Anh ở!” Hoắc Văn Đình kéo chăn bọc kín Thương Thừa Tuấn, hôn lên trán Thương Thừa Tuấn.“Em an tâm ngủ, anh ở chỗ này cùng em!” Đem người ôm chặt.

Thương Thừa Tuấn bả đầu dán tại ngực Hoắc Văn Đình ngực, hấp hấp cái mũi, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Thương Thừa Tuấn mới an tĩnh lại.“Sao anh gạt em…… tiểu Tuấn…… tiểu Tuấn sẽ ngoan ngoãn …… anh không cần gạt em……” Nức nở nói.

Thấy người này khi ngủ cũng nhớ tới chuyện này, Hoắc Văn Đình thực đau lòng.“Sẽ không, anh đáp ứng tiểu Tuấn về sau sẽ không gạt em!” Tắt đèn trên đầu giường.

Sáng sớm

Đau đầu lợi hại, Thương Thừa Tuấn tỉnh ngủ bởi vì khó chịu, ghé vào trên giường lăn lộn.“Đình…… Đình…… anh ở đâu…… Ô ô ô…… Tiểu Tuấn đau đầu……” Phát hiện ngay cả nói chuyện cũng làm cho đầu choáng váng, Thương Thừa Tuấn ủy khuất cuộn tròn mình lại, dùng gối trụ đầu mình.

Bưng cháo nấu xong vào, Hoắc Văn Đình thấy Thương Thừa Tuấn đáng thương ghé vào trên giường, đầu chon dưới gối nhỏ giọng nứa nở. Cười đặt chén cháo lên đầu giường, Hoắc Văn Đình vươn tay lấy cái gối che trên đầu Thương Thừa Tuấn, “ Choáng váng đầu như thế nào? Nói với em bao nhiêu lần, đứng có uống rượu, em còn uống.” Đem đầu Thương Thừa Tuấn đặt lên đùi anh, hai tay để lên thái dương, lực đạo vừa phải nhu nhu “Thỏa mái không?”

“Có!” Thương Thừa Tuấn nhắm mắt lại thoải mái ừ một tiếng, vẻ mặt hưởng thụ.