Chương 3

Cậu bé giống như búp bê kia nhìn chằm chằm vào đôi mắt cười cong của cậu, dường như hơi ngẩn ngơ, cậu bé chưa bao giờ thấy nụ cười của ai sáng sủa như vậy, giống như bóng đèn trong phòng thí nghiệm, ánh sáng ấy vừa sáng vừa ấm, mỗi khi cậu bé sợ hãi, cậu bé sẽ bật đèn suốt đêm, như vậy mới cảm thấy an toàn.

Cậu bé nhìn cậu mà mơ màng, mái tóc nửa khô nằm trên đôi vai gầy, làm khuôn mặt cậu bé càng trắng bệch.

Thấy vậy, Kim Dũng vội đứng dậy đi ra cửa, sàn nhà cũ kỹ kêu cọt kẹt dưới chân. Cậu vừa đi, cậu bé lập tức cảnh giác, vội vàng bò ra khỏi gầm bàn, lao thẳng đến cửa sổ, định kéo rèm ra thì Kim Dũng đã trở lại với một ổ bánh mì trong tay.

"Nhà không còn gì để ăn nữa..."

Cậu bé quay đầu lại, thấy thứ trong tay cậu, đôi mắt lập tức sáng lên, cậu bé lao đến, giật lấy ổ bánh mì và ăn ngấu nghiến.

Kim Dũng giật mình, tự hỏi cậu bé đã bao lâu không ăn gì rồi...

Cậu bé còn bị nghẹn vì ăn quá vội, Kim Dũng vội vàng lấy một cốc nước đưa cho cậu bé, đồng thời vỗ nhẹ lưng cậu bé.

"Đừng vội, từ từ ăn."

Cốc nước nhanh chóng cạn đáy, Kim Dũng nhìn cậu bé mặt lem nhem vụn bánh mì, mới nhớ ra mình đã ăn hết bữa sáng ngày mai.

Nhưng nhịn đói một ngày cũng không sao, chẳng qua ngày mai đi làm thêm một ca là được.

Cậu bé liếʍ môi, như một chú mèo nhỏ, liếʍ sạch vụn bánh mì trên ngón tay.

Bỗng nhiên, cậu bé như nhớ ra điều gì, từ đống quần áo ướt lấy ra một thứ gì đó, đưa cho Kim Dũng.

Kim Dũng nhìn kỹ, phát hiện ra đó là một chiếc vòng kim loại nhỏ, trông giống như vòng nhôm của một loại đồ uống.

"Anh ơi, tặng anh nè."

Cậu bé nói giọng non nớt.

Kim Dũng nhận lấy với vẻ mặt hoang mang, cầm trên tay quan sát một hồi.

"Đây là cái gì? Tặng cho anh à?"

Cậu bé gật đầu, dùng tay gập tay Kim Dũng lại, khóa chặt chiếc vòng đó ở bên trong, nắm chặt một cách trang trọng.

Kim Dũng dường như cảm nhận được giá trị của món quà, cậu lập tức nắm chặt đôi tay, nghiêm túc nói.

"Anh sẽ giữ nó thật cẩn thận! Yên tâm nhé!"

"Em có muốn..."

Kim Dũng chưa nói hết câu, bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng còi báo động, ánh sáng đỏ chiếu khắp nơi, một máy dò nhỏ xuyên qua cửa sổ, nhanh chóng bay quanh hai người một vòng rồi như viên đạn lao ra ngoài, cả hai bị luồng khí mà nó tạo ra làm lật nhào xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì bên ngoài đã tụ tập nhiều phi hành khí bay thấp.

Rèm cửa bị gió từ phi hành khí thổi phần phật, Kim Dũng không thể mở mắt, từ góc mắt cậu thấy cậu bé chạy đến cửa sổ, trèo lên rồi quay đầu nhìn lại trong gió lớn, sau đó nhảy xuống.

Cậu chạy đến cửa sổ, chỉ thấy cậu bé bị một nhóm người mặc áo blouse trắng và quân phục bắt lên, ném vào trong phi hành khí.

Phi hành khí cất cánh, lao qua trước mặt Kim Dũng đang sợ hãi, rồi nhanh chóng biến mất.