Chương 27: Thăm dò

Quan Cẩn Du đã sớm tiến vào mộng đẹp, Tiết Ly Y ấn huyệt đạo trợ giúp hiệu quả giấc ngủ, nàng chắc chắn Quan Cẩn Du sẽ không phát hiện, nhưng nàng chẳng qua là cúi người, nhẹ nhàng lưu luyến ở mi tâm nàng hôn một hồi.

Vừa chạm vào lập tức rời đi, không có phân nửa vượt quá.

Ngồi ở mép giường không nhúc nhích, còn duy trì động tác nghiêng người, ánh mắt chăm chú nhìn, phòng ngủ đèn trên tường bị tắt đi, ánh trăng chiếu nhàn nhạt xuyên thấu qua rèm cửa sổ đi vào, cô gái trẻ tuổi vẻ mặt có chút u ám, trong con ngươi đen nhánh cũng tối mấy phần.

"Tại sao ta... Thật giống như luôn làm cho ngươi thêm phiền toái?"

Rõ ràng muốn trưởng thành nhanh lên một chút, muốn trở thành người cho ngươi dựa vào, lẽ nào ta thực sự quá ngây thơ sao?.

Ta rốt cuộc nên làm sao?

Nàng vẫn xuất thần, đồng hồ trên cổ tay kim phút xoay chuyển nhiều vòng, tích tắc tích tắc ....

Không có người nào cho nàng câu trả lời.

Lúc đứng dậy, bởi vì ngồi quá lâu, trên eo gân cốt vang lên hai tiếng răng rắc, Tiết Ly Y vội vàng che đi ánh mắt mình, sau đó che lỗ tai, rồi che miệng, đem cả khuôn mặt sờ soạng lung tung lên, cúi đầu xuống, đập ót của mình, trong lòng mắng: Ngươi bệnh thần kinh a.

Nhìn về phía Quan Cẩn Du, ánh trăng chiếu vào trên gương mặt trắng nõn của nàng, tư thế ngủ của nàng hết sức thành thật, thấy được từ dưới chăn nhô lên hai tay hai chân để nghiêm chỉnh, hơn nữa tựa hồ nằm mơ thấy chuyện tốt đẹp gì, khóe môi câu lên.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bệnh thần kinh rốt cuộc trở về phòng, an phận không thức đêm nữa, ngã xuống giường liền tiến vào mộng đẹp, một đêm không mộng.

Ánh nắng ban mai lúc chiếu vào, Tiết Ly Y còn ở trên giường ngủ say, Quan Cẩn Du rón rén vào thư phòng, đứng ở trước giường Tiết Ly Y, nói không rõ quá quen thuộc, hay là trong lòng thả lỏng, cô gái cũng không có tỉnh.

Từ trước tới nay, Quan Cẩn Du lần đầu tiên thấy dáng vẻ ngủ của nàng.

So với lúc bình thường nhìn... Thật sự không giống.

Ban ngày là hài tử ngoan ngoãn yên tĩnh, tựa hồ lúc ngủ đem tất cả sức sống thả ra ngoài vậy, chăn cuốn thành một đoàn ôm vào trong ngực, hai cái chân ở bên ngoài, giường có chút nhỏ, cả người nàng cuộn tròn bên trong giường.

Quần áo ngủ bị cuốn lên, lộ ra một nửa tấm lưng trắng nõn, mơ hồ nhìn thấy eo săn chắc, cùng đường cong lồi lõm của mông.

Nhìn như vậy vẫn ra dáng phụ nữ, Quan Cẩn Du nghĩ.

Mặc dù bây giờ mở lò sưởi, nhưng ngủ như thế này dễ cảm lạnh, Quan Cẩn Du bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định giúp nàng đem vạt áo kéo xuống, mắt nhìn đến eo trở xuống, ánh mắt híp lại.

Đó là cái gì? Hình như là một khối bầm tím?

Nàng lại gần xem, tựa hồ phát hiện trên người nàng không chỉ có một khối, đang định nhìn cẩn thận, người mới vừa còn nằm trên giường nhanh chóng bật dậy, quần áo đều được kéo tốt, ôm lấy ngực một bộ dáng bị khinh bạc.

Ngay lúc Quan Cẩn Du mới vừa vào phòng Tiết Ly Y còn chưa tỉnh, nhưng ở bên giường thêm một tiếng hít thở, nàng không thể nào không tỉnh, dự định giả bộ ngủ, hô hấp nhẹ nhàng ấm áp của nữ nhân này thổi qua trên lưng nàng, giống như một cái móc nhỏ, nhẹ nhàng gãi ở trong lòng nàng.

Nàng muốn làm gì?

Tiết Ly Y vào giờ khắc này dĩ nhiên mơ giữa ban ngày nghĩ: Không phải là muốn hôn nàng chứ? Giống nàng thừa dịp đối phương đang ngủ say làm như vậy.

Nhưng mà loại ý nghĩ này tồn tại bằng một cái chớp mắt, nàng đột nhiên nhớ tới dấu vết bầm tím trên người mình, bên eo có một khối tương đối nổi bật, nếu bị nhìn thấy ....

Tình hình chính là như vậy.

Tiết Ly Y trong lòng sốt ruột a, vội vàng đem che chặt chẽ, không nghĩ tới Quan Cẩn Du thấy nửa chặn nửa che mới làm người ta nghi ngờ.

Trong lòng Quan Cẩn Du lộp bộp một chút, sắc mặt rốt cuộc trở nên ngưng trọng.

Vẻ mặt nửa thẹn thùng, nửa thấp thỏm cùng bất an, giống như sợ bí mật bị đâm thủng vậy. Đàm lão nói mấy ngày gần đây không bình thường, rốt cuộc đôi mắt này làm cho nàng hiểu ra.

Khoảng thời gian này nàng không có ở đây, có chuyện gì xảy ra?

Quan Cẩn Du tại chỗ ngổn ngang lên.

Tiết Ly Y: "Chị có thể đi ra ngoài một chút không, em muốn thay quần áo".

" ... "

Quan Cẩn Du nhìn nàng, trong đầu vẫn loạn thành một đoàn, nhất định không bình thường.

Tiết Ly Y : "... "

Làm thế nào làm thế nào?

Quan Cẩn Du : " ... "

Làm thế nào làm thế nào?

Tiết Ly Y : " ... "

Ở trước mặt nàng thay quần áo sao?

Quan Cẩn Du : " ... "

Trên người nàng cái kia không phải là dấu hôn chứ?

Tiết Ly Y ho khan hai tiếng, ngón tay câu qua quần áo đầu giường, nắm giơ giơ lên, ống tay áo quần áo ngủ rơi xuống, thấy trên cánh tay trắng nõn cũng có một dấu vết nhỏ.

Quan Cẩn Du : " ... "

Rốt cuộc mang ngổn ngang như gió đi ra ngoài.

Tướng mạo Quan Cẩn Du là tiêu chuẩn mỹ nhân Giang Nam, khuôn mặt dịu dàng khiến cho người vừa nhìn liền biết Giang Nam mưa dầm, cây liễu xanh biếc bên hồ nước mới có thể dưỡng ra thanh tú, ngồi trong tòa nhà màu đỏ ở Tô Châu, cầm cuốn sách cổ, pha chén trà thơm, cửa sổ khép hờ, thỉnh thoảng mỉm cười, cả phòng thơm ngát.

Nếu như đối với người không quen Quan Cẩn Du, tuyệt đối sẽ bị gương mặt đó lừa gạt. Tuy nhiên tiếp xúc lâu dài, sẽ phát hiện nàng căn bản không phải người thích an tĩnh, chẳng hạn như tập thể dục, leo núi, khiêu vũ, không thể đứng yên. Như nàng nói giải sầu, trực tiếp kéo Tiết Ly Y vào công viên Happy Valley lớn nhất thành phố.

Hôm nay không phải hai ngày cuối tuần, công viên Happy Valley người không tính quá nhiều, Quan Cẩn Du đối với những trò chơi kia hoàn toàn không liếc mắt nhìn, quan trọng nhất mang theo Tiết Ly Y đi tàu lượn, nghe nói tàu lượn Lâm thị dài nhất Châu Á, cũng là nhiều đường cong nhất kí©h thí©ɧ mạo hiểm.

Tiếng gió thổi qua bén nhọn, tóc trên không trung nhe nanh múa vuốt.

Tiếng hét chói tai bên tai, người ở bên cạnh hưng phấn quơ hai tay, cũng reo lên, tiếng thét chói tai bao gồm hai loại, thứ nhất là sợ, thứ hai là kích động.

Quan Cẩn Du rõ ràng loại thứ hai.

Chân Thiến lá gan mặc dù không nhỏ, nhưng không dám ngồi cùng nàng chơi cái này, chính là phải có người đi cùng mới hứng thú.

Tiết Ly Y quay đầu nhìn tóc dài màu đen hai người trên không trung quấn quanh chung một chỗ khó phân biệt được, cảm giác tràn ra một loại thân mật ôn nhu triền miên lưu luyến, cái này làm cho tâm tình nàng rất tốt.

Quan Cẩn Du hướng về phía nàng kêu : "Em tại sao không hét lên?"

Tiết Ly Y "A a a a!"

Nhân cơ hội bắt được bàn tay trên không trung của Quan Cẩn Du.

Quan Cẩn Du ha ha cười lớn, cặp mắt đen nhánh kia của Tiết Ly Y nhàn nhạt cong lên.

Mặc dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng ngươi vui vẻ là được rồi.

Sau đó Quan Cẩn Du lại mang Tiết Ly Y đi ngồi thuyền hải tặc, vũ trụ đĩa bay, ... , cứ mạo hiểm là tới. Quan Cẩn Du hài lòng a, bởi vì Tiết Ly Y là người khỏe mạnh, chơi xong dáng vẻ không có nửa điểm không khỏe.

Tiết Ly Y đi theo nàng gào thét đến cổ họng phát đau, vì vậy Quan Cẩn Du từ trong túi xách lấy ra kẹo ngậm, đưa cho nàng và mình ngậm ..

Chơi thêm một vòng, Quan Cẩn Du ngồi ở trên ghế, trong tay giơ kem: "Tiểu Tiết đại phu, ta có thể ăn sao?".

Tiết Ly Y cổ họng khàn càng lợi hại, lười nói với nàng.

" Thật lâu không chơi, lần trước tới nay đã là một năm trước ", Quan Cẩn Du thư thái thở dài: " A , thoải mái! ".

Tiết Ly Y : " ... "

Thật ra thì giải sầu là ngụy trang, đúng không đúng không? Chân tướng chính là chị muốn chơi chứ gì? Nhất định là như vậy?

Khoan hãy nói, hét một trận, Tiết Ly Y cảm thấy buồn bực và phiền não trong lòng mình đều bị tống ra, không thể nói, nhưng vẫn có điểm thoải mái.

Quan Cẩn Du lái xe đi ra, Tiết Ly Y nghĩ công viên Happy Valley cách nhà không xa tại sao phải lái xe, chờ ăn cơm trưa xong Quan Cẩn Du kéo nàng lên xe, một đường lái về hướng ngoại ô mới ý thức tới chân chính giải sầu bây giờ mới bắt đầu.

Tiết Ly Y nghiêng đầu nhìn nàng, rốt cuộc không nhịn được hỏi: " Chúng ta đi đâu vậy? "

" Đi giải sầu a "

" Vậy tại sao đi công viên Happy Valley? "

Quan Cẩn Du dùng ánh mắt 'không hiểu sao' nhìn nàng, hỏi vấn đề ngốc không thể nói, ngốc đến làm ánh mắt nàng phát đau.

" Đương nhiên là đi chơi, chị không phải nói thật lâu không đi qua sao? "

Tiết Ly Y : " ... "

Nàng quả nhiên không thể đem nữ nhân này suy nghĩ quá mức đứng đắn, làm sao quên mất " Dưới cây cầu ở phía trước, bơi qua một đám vịt , mau đến mau đến đếm , hai bốn sáu bảy tám... "

Nhưng là, nàng nghĩ, Quan Cẩn Du như vậy nàng cũng rất thích, so với trước đó càng thích.

Thật giống như mỗi sáng sớm tỉnh lại, so với trước càng thêm yêu thích.

Vậy đây chính là trong sách nói tình trong mắt người nhìn ra Tây Thi.

BMWx3 một đường lái vững vàng trên đường, cuối cùng đến địa phương đã là buổi tối, vẻ mặt Tiết Ly Y có chút phức tạp, chính là đêm đó, nàng mới nhận ra tâm tình mình.

Mùa đông không thể so với mùa hè, cũng may ánh mặt trời đủ ấm áp, sẽ không quá lạnh. Quan Cẩn Du đem thảm trải ra trên đám cỏ, cùng Tiết Ly Y kề vai ngồi chung một chỗ, nàng giương mắt nhìn phía trước, phương Bắc không có núi non chập chùng, chỉ có mênh mông vô tận trơ trụi đồng bằng.

Đặc biệt là mùa đông, ngày nào đó buổi sáng tỉnh lại, phát hiện lá cây đều rụng sạch, chính là mùa đông. Không thể so với phương Nam, một năm bốn mùa núi đều màu xanh bao bọc xung quanh, không rõ ràng.

" Nói đi " Quan Cẩn Du dứt khoát.

Ngược lại Tiết Ly Y có chút chột dạ: "Nói gì?"

" Nói em rốt cuộc gặp vấn đề gì không thể giải quyết "

" Không ... Không vấn đề gì. Học rất tốt, đang nghiên cứu cũng rất tốt, mọi người đều rất chiếu cố em, không có vần đề gì "

" Tiết Ly Y " Quan Cẩn Du kêu tên nàng, giọng nói ôn nhu, đầu lưỡi xoay chuyển một vòng, mới chậm rãi nói ra, " Cùng chị nói thật ".

Trong lòng Tiết Ly Y giật mình.

Sau đó lại cảm thấy mình thật sự bệnh không nhẹ, được gọi tên thôi đã thất thường.

Quan Cẩn Du lại nhàn nhạt nói: "Muốn chị giúp em đánh rắm sao?"

Tiết Ly Y: " ... "

Nàng thật muốn xung động nói 'Chị đánh là tốt rồi'. Nhưng mà dù sao nàng không thể nói lời xấu hổ như vậy.

Quan Cẩn Du trước kia cảm thấy nàng trông rất đáng yêu, bây giờ nhìn nàng hận không thể trực tiếp tát một cái, lông mày nàng luôn nhíu lại, quyết định hỏi lý do.

" Em không nói chị liền hỏi a, em có phải hay không ..." Quan Cẩn Du nói đến đây, mất tự nhiên dừng một chút, nàng cho dù da mặt có dày, chung quy còn nhớ mình tướng mạo nhã nhặn, trước mặt miễn cưỡng coi như là người lớn, nàng hàm hồ một câu, đem ' Trên người em có phải vết hôn không' Những lời này nuốt xuống.

Tiết Ly Y giống như dự cảm đến cái gì, nâng lên cặp mắt sâu thẳm như đêm kia nhìn nàng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.

Quan Cẩn Du trầm mặc một hồi, quyết tâm, đem phần suy đoán tám phần xác định hỏi ra miệng.

" Em có phải ... có người mình thích? "

Tiết Ly Y bây giờ mới nhớ hô hấp, chật vật thở hổn hển mấy cái, cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng tim đập lệch một cái, sau đó giống như ngựa hoang mất cương, triệt để thoát khỏi chính mình khống chế.