Chương 4 : Kỳ diệu

Bốn phía tới lui ồn ào , nhưng giống như không có thanh âm.

Tiết Ly Y con ngươi lóe sáng , không kiềm được chế bước tới một bước , lại từ từ lùi về , ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Quan Cẩn Du, cách thật xa , Quan Cẩn Du có thể cảm nhận được ánh mắt nàng khẩn thiết cùng do dự .

Nàng đang đợi ý kiến mình.

Quan Cẩn Du biết , nếu mình lúc này bỏ đi , tất nhiên sẽ không dây dưa , vốn là mình cùng nàng không có quan hệ gì . Có thể nhìn hình dáng nàng lúc này , không biết sau này đi lại bị gì , nếu mình mặc kệ không để ý tới , nàng có thể hay không sa đọa ? Nàng không biết chữ , vừa ngốc , sau này kiếm sống thế nào.

Nàng chưa kịp đem suy nghĩ trong lòng sắp xếp rõ ràng , cô gái đối diện nháy mắt đã không thấy tăm hơi , nàng vội vàng đạp lên làn đường dành cho người đi bộ chạy qua Quan Cẩn Du bên này.

Muốn chết , bây giờ đang đèn đỏ !

Sau đó tiếng thắng xe chói tai ở trên đường phố vang lên , cơ hồ muốn phá màng nhĩ người ta.

Quan Cẩn Du tay chân mềm nhũn , thiếu chút nữa ngã xuống đất , khóe mắt màu xanh nhạt chợt lóe , được một cánh tay mềm mại ôm lại , chờ nàng đứng vững rồi buông ra , lập tức lùi ba bước.

Chuyện phát sinh quá nhanh , bất quá hai giây , trong tay siết điện thoại di động thậm chí còn chưa kịp mở camera chụp một màn này , âm thanh tiếc hận thi nhau vang lên.

" Mạo phạm " Tiết Ly Y cúi thấp đầu , chắp tay nói.

" ... " Quan Cẩn Du trợn mắt nhìn nàng.

Hận không được cho một cái tát chết ngươi , vượt đèn đỏ ghê gớm a ! Chạy nhanh ghê gớm a ! Nếu không cẩn thận làm ta sợ tim ngừng đập ngươi bồi thường nổi sao ? Nhà ta trên còn có hai lão già , dưới có em trai , ngươi đến nuôi a ! .

Ý nghĩ trong đầu Quan Cẩn Du đấu đá lung tung , rốt cuộc chỉ còn lại " Em gái ngươi " phun không ra .

Có lẽ là cảm thấy Quan Cẩn Du sát ý , Tiết Ly Y len lén nhìn nàng một cái , không được tự nhiên thu mi , theo bản năng lại cúi đầu xuống , lại nghĩ tới chuyện khẩn cấp thẳng tắp nhìn chằm chằm Quan Cẩn Du , thành khẩn nói

" Tại hạ từ trên núi mới tới , mọi chuyện không biết , khẩn cầu cô nương thu nhận . Tích thủy chi ân , dương dũng tuyền tương báo "

( Tích thủy chi ân, dương dũng tuyền tương báo : một giọt nước công ơn cũng phải dùng cả con suối để báo đáp , ý nói dù chỉ nhận ân huệ nhỏ nhưng cũng phải báo đáp gấp nhiều lần )

Quan Cẩn Du không lên tiếng.

Hừ hừ.

Tiết Ly Y trong lòng loạn , nàng từ nhỏ sống ở trong núi , tư tưởng đơn thuần , suy nghĩ gì liền nói đó , nàng nghĩ mình không muốn dây dưa , hai không nợ ân tình ở đây , muốn trở về núi Thanh Thành căn bản là nằm mơ giữa ban ngày , trước tiên yên ổn rồi mới quyết định . Trải qua hai ngày phong phú , đem hai mươi năm cuộc sống của nàng thiết lập lại.

Nàng giờ phút này gặp lại Quan Cẩn Du cảm giác giống như là một mình trong rừng rậm đi thật lâu , cho là trên đời này chỉ có chính mình , mệt mỏi lực kiệt , ngơ ngác , nhưng tại một chỗ rẽ gặp người giống mình , loại cảm giác đó khó mà dùng lời nói mà hình dung được .

Khó tin , mừng rỡ , hưng phấn , nhưng mà tất cả cảm tình lắng đọng , chỉ còn lại sự ỷ lại thuần túy nhất , loại ỷ lại này không thể nói nên lời.

Ánh mắt nàng sáng rực nhìn Quan Cẩn Du.

Một phút ... Hai phút .... Năm phút ...

Xe buýt tới , Quan Cẩn Du thật ra không hề ngồi xe buýt , chẳng qua là vừa vặn đi tới dừng lại mà thôi .

Nàng nghiêng đầu nhìn cửa xe mở ra, từng hành khách lên xe.

Tiết Ly Y trong mắt dần dần tối xuống , lần thứ hai cúi chào thật sâu , giọng nói khàn khàn không che giấu được.

" Như vậy , là tại hạ mạo phạm "

Nàng xoay người muốn đi

" Này ! "

" ? "

Quan Cẩn Du hướng nàng đưa tay ra.

Thon dài , mỏng manh , ấm áp , tay của nữ nhân .

Mặc kệ bao nhiêu năm qua , Tiết Ly Y từ đầu đến cuối nhớ rõ ngày đó sáng sớm , không khí ẩm ướt , ánh mặt trời không quá nóng bức , chiếu nhàn nhạt lên gò má tinh xảo của nữ nhân , trong mắt hiện ra lác đác ánh sáng , nàng từ đầu đến cuối dẫn dắt mình , từng bước một đi về phía ấm áp đô thị phồn hoa.

Bây giờ là giờ cao điểm đi làm , Lâm thị thành phố xe điện ngầm phát động hết sức chen lấn , bên dãy ghế ngồi hình thành khu vực tam giác , Tiết Ly Y phần lưng dựa sát vào vách tường , toàn bộ được nữ nhân bao hộ bên trong . Bởi vì Quan Cẩn Du mang giày cao gót , cho nên so với Tiết Ly Y còn cao hơn một chút .

Nàng thoáng ngửa đầu , ngắm nữ nhân đem theo nàng , nàng mái tóc dài cột ở sau gáy , trang điểm tinh xảo , trên người mặc âu phục màu xanh đen . Trên người mặc quần tây , bên trong là áo sơ mi trắng , mở ra hai nút , cổ áo bẻ xuống , lộ ra xương quai xanh tinh xảo , nhìn trầm tĩnh giỏi giang , cho dù đứng ở bên góc tối ,vẻ mặt nhàn nhạt nhưng vẫn có khí tràng , khác với ngày đó ban đêm mặc quần áo ngủ hát con vịt nhỏ như hai người .

Trên cổ tay nàng mang đồng hồ màu trắng , móng tay cắt tỉa vô cùng chỉnh tề , thậm chí sơn bóng móng tay.

Tiết Ly Y thầm nghĩ : Chẳng lẽ ... Mình nhận lầm người ? .

Cái này hộp sắt chứa người so với xe buýt còn nhiều hơn , trong không khí tràn ra một mùi khó ngửi , duy nhất chỉ có người đứng trước mùi thơm đặc biệt quanh quẩn , giống như là hoa lan , rất nhạt , rất thoải mái.

Tiết Ly Y cách xa mùi hôi kia muốn nghiêng về trước , nhưng lại cảm thấy mạo phạm , trong lòng không biết làm sao , buồng xe một trận chen chúc chật chội , bỗng nhiên có mùi thơm ngào ngạt xông vào trong mũi .

Gò má Quan Cẩn Du dán vào mặt cô gái ốc đồng , trong buồng xe còn chưa mở máy điều hòa , có chút nóng nực , nhưng mặt nàng có chút lạnh , mềm nhẵn giống như tơ lụa , nàng nhớ tới trước kia đi cổ trấn du lịch , phát hiện tiệm tơ lụa phong cách cổ xưa , sờ vào cảm giác so không thể bằng.

Một chút tay vịn thanh inox đẩy ra , từ trong ngực Tiết Ly Y lui ra , duy trì khoảng cách , sau đó hướng Tiết Ly Y cười xin lỗi

.... Có thể sử dụng tay sờ một cái tốt biết bao.

Tiết Ly Y cũng cười lại , bên gò má có nhàn nhạt hương thơm .

.... Nàng thật là thơm .

" Ngươi trước tiên ở chỗ này ăn một chút gì đó , ta buổi chiều năm giờ tan việc , có thể sẽ muộn , ngươi có thể đi dạo , chỉ cần nhớ đường về là tốt , nếu không nhớ có thể hỏi, hỏi tòa nhà Hoành Thái là được , ở Lâm thị thành phố không ai là không biết " Quan Cẩn Du đem Tiết Ly Y đưa đến gần công ty ngồi trong quán McDonald's , đem ví tiền lấy ra hai tờ một trăm đưa cho nàng .

" Cô nương ... " Tiết Ly Y gọi nàng lại .

" Ừ ? "

" Còn chưa thỉnh giáo tên họ cô nương " Tiết Ly Y đứng lên.

.... Cô bé này không phải nhập vai quá sâu.

Nàng giơ tay lên nhìn đồng hồ , tám giờ , thật may mình có thói quen đi sớm nửa tiếng , Quan Cẩn Du quyết định lợi dụng mười phút đem Tiết Ly Y trong kịch đi ra ngoài.

" Em gái nhỏ " Quan Cẩn Du mười ngón tay giao nhau để trên đầu gối , đoan trang ngồi đối diện Tiết Ly Y , nghiêm túc nói

" Bất kể ngươi là diễn viên quần chúng đoàn kịch nào , diễn xong nên thoát ra , ngươi làm như vậy sẽ làm người khác nghĩ bệnh thần kinh " .

" Bệnh thần kinh ? Xin hỏi Xin hỏi ... " Tiết Ly Y mím môi , nói

" Không được kêu ta là cô nương nữa . Ta họ Quan , gọi Quan Cẩn Du , ta nhìn ngươi còn chưa tới hai mươi , gọi ta bằng chị là được " Quan Cẩn Du bỉu môi .

" * Mỹ đức cẩn cầm du * , tên rất hay " Tiết Ly Y nhíu mày , khen.

( Mỹ dức : Có phẩm chất tốt , Cẩn : hòn ngọc , Du : trong hòn ngọc chỗ nào trong suốt đẹp nhất gọi là du )

Quan Cẩn Du híp mắt một cái , con mắt chợt lóe lên.

Nàng không phải không biết chữ sao?

" Còn nữa, , đừng nói là thỉnh giáo tên họ cô nương , chúng ta sống ở thế kỷ hai mươi mốt , không phải người cổ đại , ngươi trực tiếp hỏi " Ngươi tên gọi là gì " là được "

" Như vậy không khỏi mạo phạm , làm người ta không vui " Tiết Ly Y có chút khó xử .

" Mạo phạm cái đầu ngươi " Quan Cẩn Du thấp giọng mắng.

" Cái gì? " Tiết Ly Y thật ra nghe rõ , nhưng nàng cảm thấy mình nghe lầm .

" Không có gì , ta làm mẫu cho ngươi , ngươi tên gọi là gì ? " Quan Cẩn Du

" Tiết , Tiết Ly Y "

" Ngươi cảm thấy ta mạo phạm sao ? " Quan Cẩn Du cười nhìn nàng nói.

" Không " Tiết Ly Y lúc này ngược trả lời ngắn gọn.

Quan Cẩn Du thoáng chốc cảm thấy mình không đi làm giáo viên thật là tổn thất to lớn , nhìn học một biết mười , từ bụng ta suy ra bụng người , quả thật !

" Nhưng tại hạ không cho rằng mạo phạm , không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy , Lão Ôn ... Sư phụ ta từng nói , người bên ngoài so với chúng ta không giống nhau , cực kì phép tắc , cho nên ta muốn lễ phép "

" Sư phụ ? " Quan Cẩn Du trong lòng nói : Sư phụ loại sinh vật này vẫn tồn tại ở trên thế giới , sẽ không phải là sư phụ trên mạng chứ ?

" Ừ, sư phụ dạy ta công phu cùng y thuật , bây giờ đã hơn trăm tuổi , mỗi ngày náo loạn " Tiết Ly Y gật đầu.

" Hắn có phải hay không thoạt nhìn là một lão đầu râu bạc , nhưng thật ra là một lão không đứng đắn , cùng thần điêu bên trong dáng dấp lão ngoan đồng ? ". Quan Cẩn Du trong bụng sáng tỏ , cười tủm tỉm nói.

Tiết Ly Y ưỡn ngực so với ban đầu càng cao , cảm thấy mình có thể cao nhân , không chừng cùng sư môn có chút sâu xa , cũng không thể ném mặt mũi lão Ôn đầu , mặc dù nàng không biết " Thần điêu " là vật gì .

Trong nháy mắt ánh mắt cô bé sáng lên , Quan Cẩn Du biết đã đoán đúng .

Phải , cái này còn không phải từ kịch ra !

Giờ làm việc cũng sắp đến rồi , Quan Cẩn Du ưu nhã đứng dậy , ung dung đem túi xách để trên vai , thật giống như giờ phút này không phải ở trong McDonald's , mà là ở phòng ăn nước Pháp đắt tiền , ánh đèn hòa hợp , đàn violon du dương.

" Chị phải đi làm , chuyện kế tiếp chờ chị tan việc nói sau " Đi qua Tiết Ly Y bên người , nàng vỗ trên đầu Tiết Ly Y một cái , cười híp mắt.

Như vậy cười có một tia cưng chìu.

Tiết Ly Y nhìn lưng của nàng chuyển qua cửa kính , băng qua đường , sau đó bước vào một cái trong nhà cao ốc chọc trời , cho đến biến mất không thấy . Một tia nhẹ nhàng đỏ ửng trên hai gò má trắng nõn , từ khi nàng bảy tuổi , vẫn chưa từng có người nào sờ đầu nàng .

... Ngô , cảm giác có chút thẹn thùng .

Đầu mùa hè , ban ngày trở nên càng dài , Quan Cẩn Du giờ tan làm còn rất sáng , nàng liếc mắt thấy cô bé ngồi bên bồn hoa hình xung quanh .

Giống như búp bê .

Nàng kêu tiết ... Tiết cái gì ?

" Quan tỷ tỷ ! " Có lẽ là trước công chúng sử dụng khinh công không tốt , có lẽ là bởi vì buổi sáng Quan Cẩn Du hù nàng , cho nên lần này Tiết Ly Y tốc độ đều đặn đi tới .

" Quan quản lý , tiểu mỹ nữ này ở đâu ra ? " Kế toán Lý tỷ vừa vặn cùng Quan Cẩn Du đi ra , cười hỏi.

" Em họ ta , mới vừa tan học liền chạy tới , ngay cả quần áo hội đoàn cũng không đổi " Quan Cẩn Du không khách khí kéo tay Tiết Ly Y qua cầm ở lòng bàn tay , vỗ lưng nàng cười .

" Nhà các ngươi gen thật đúng là tốt , cả hai đều là người đẹp " Lý tỷ nhìn một chút , một người thanh thuần , một người tinh tế , hâm mộ nói.

" Lý tỷ mới trẻ tuổi , ngươi đi cùng với con trai ngươi mọi người đều nói hai chị em , con trai Lý tỷ càng ngày càng đẹp trai , không biết trong trường học nhiều thiếu nữ theo đuổi đâu " .

Quan Cẩn Du nhìn Lý tỷ mặt phủ đầy kem phấn , lo lắng phấn có rơi xuống hay không , sau đó mặt mỉm cười , mở mắt to nói .

Lý tỷ che miệng cười đến nhánh hoa run rẩy , Tiết Ly Y thấy kinh hãi , thiếu chút nữa thì muốn đem bàn tay đến trước mặt nàng giúp nàng hứng một đống phấn đang run rẩy.

" Tiểu Quan , ngươi thật biết nói chuyện , Con trai ta nếu lớn thêm 10 tuổi , ta phải cùng ngươi giới thiệu cho biết . Ai , ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ? Thật giống như có hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi "

Ta năm nay bao nhiêu tuổi cùng ngươi không có nửa điểm quan hệ !

" Đúng vậy Lý tỷ , ta phải dẫn em họ ta đi ăn cơm tối , chúng ta đi trước " Quan Cẩn Du cắt đứt nàng , nhìn Tiết Ly Y nụ cười không thể bắt bẻ.

" Tốt , được. Tiểu Quan các ngươi đi trước đi , lão Lâm nhà ta tới đón " Lý tỷ.

" Ai , lão Lâm , mỗi ngày đều đúng giờ , hôm nay làm sao còn chưa tới " Nói xong nâng lên đồng hồ đeo tay mới nhất Patek Philippe , không đếm xỉa tới oán trách .

Mặt trời xuống núi tương đối chậm , chiếu lên người Lý tỷ lấp lánh rực rỡ nhìn muốn mù mắt , Tiết Ly Y không nhịn được nhắm mắt .

Lưu ly ? Thủy tinh ?

Quan Cẩn Du trong lòng có chút phiền , nàng lễ phép cười , liền mang theo Tiết Ly Y đi cũng không quay đầu lại hướng về phía trạm xe điện ngầm đi.

Tiết Ly Y muốn buông tay ra , trong lòng cảm giác nhột , nhưng nhìn người nọ vẻ mặt do dự , không thể làm gì khác hơn là mặc cho nàng nắm , thẳng đến lúc tới trạm xe điện ngầm , quẹo vào nơi hẻo lánh .

" Ngươi kêu là Tiết ... " Lúc này Quan Cẩn Du lên tiếng .

" Tiết Ly Y ... " Rốt cuộc đánh vỡ yên lặng Tiết Ly Y vội vàng tiếp lời.

" Tiểu Y đúng không , trước mang ngươi về nhà ta , ngươi ý nghĩ .... Không , ngươi cảm thấy thế nào ? "

Tiết Ly Y sâu kín nhìn nàng , trong người lộ ra một cỗ u oán.

( Chị Quan Quan nhà ta gọi là Tiết Tiểu Y chứ không phải Ly Y em nó u oán là đúng ;)) )

" ? " Quan Cẩn Du không rõ vì sao .

" ... Tốt " Tiết Ly Y .

" Xin lỗi ta ra trễ một chút , sự tình tương đối nhiều "

" Không ... không quan trọng "

Quan Cẩn Du chợt dừng bước , thiếu chút nữa đem Tiết Ly Y đυ.ng lảo đảo .

Nàng hai mắt nhìn trái nhìn phải , ánh mắt nháy mấy cái , trong nháy mắt lột xuống vẻ ưu nhã đoan trang , kinh ngạc nói

" A "

" ? " Tiết Ly Y.

" Thật xin lỗi mới vừa thất thần , đi nhầm đường "

Tiết Ly Y không biết làm sao chợt nhớ tới bài hát kia : Dưới cây cầu ở phía trước, bơi qua một đám vịt ,mau đến mau đến đếm , hai bốn sáu bảy tám ...