Chương 71: Ngoại truyện 1: Nhật kí kết hôn

Những tảng mây nơi chân trời quấn quýt cuộn thành một đoàn lớn như kẹo bông gòn, mỗi nơi một khúc, nhẹ trôi trên bầu trời cao xanh trong một ngày đẹp trời mùa thu, mang đến sự khoan khoái và nhẹ nhàng.

Những tòa nhà cao ngất trong mây, chạm đến tận bầu tời chi chít sao đêm. Tiêu biểu nhất vẫn là tòa nhà Hoành Thái ở trung tâm khu CBD. Dòng xe bon bon trên đường phố, mạch đập của cả thành phố đều vùi ở dưới mảnh đất ngàn vàng này.

Một chiếc mui trần màu bạc đỗ trước cửa tòa nhà. Cửa xe mở ra, một cánh tay thon thả vịn vào thành xe, nhất thời khiến mọi người bị hấp dẫn bởi một cô gái từ trên xe đi xuống.

Nàng khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, tóc dài bay bay, dáng người thon gọn, mặc một chiếc váy xanh nhạt dài đến đầu gối. Bao ở ngoài là một lớp áo choàng ngắn màu trắng, giày sandal đeo cao, hiển lộ ra cẳng chân cân đối tinh tế của nàng.

Mặt đeo kính râm, càng khiến làn da trắng của nàng trở nên nổi bật.

Ven đường có cô gái nào đó ra sức đạp bạn trai một cái, khó chịu nói: "Nhìn đến mắt sắp rớt ra luôn rồi kìa! Người ta đã đi rồi, vẫn còn nhìn à!"

Cô gái không quá quan tâm ánh mắt người ngoài mà sang ghế phó lái lôi ra hai cái túi nặng trịch, chân dài bước đi, nhanh chóng vào trong tòa nhà Hoành Thái.

Bấm thang máy, quen đường quen lối lên tầng 69.

"Bác sĩ Tiết."

"Chào bác sĩ Tiết."

"A, bác sĩ Tiết đến đây đón tổng giám đốc sao?

"Tổng giám đốc vẫn còn đang trong văn phòng đấy."

Tiết Ly Y tiến vào khu vực làm việc. Tất cả nhân viên đều đã quen báo cho nàng, ai cũng cười gian, có thể thấy rằng cũng không phải mới lần một lần hai tới đây.

Tiết Ly Y gài kính râm vào trước ngực, để một cái túi to trong tay lên mặt bàn ai đó rồi ôn hòa cười: "Vịnh Cá Heo ở phố Tây vừa cho ra loại bánh ngọt mới, còn có cà phê xay tay của Maxwell nữa."

"Bác sĩ Tiết khách khí quá, lần nào tới cũng mang quà cả." Nói thì nói vậy, người kia cũng không thấy tí xíu khách khí nào, ra lấy hai phần về ngồi ăn.

Những người khác lại càng không khách khí, một đoàn chen lên, sắp chen lấn tới mức nhân viên bàn đó phải quỳ rạp xuống đất.

Tiết Ly Y nhìn trái liếc phải, đưa tay lên chỉnh lại tóc mai, lấy khăn giấy trong túi xách ra lau tay, ném giấy vào sọt rác rồi mới vào văn phòng của Quan Cẩn Du.

Văn phòng Quan Cẩn Du được quét tước sạch sẽ, sườn bên là cửa sổ sát đất lớn bị ánh nắng chiếu rực rỡ, kéo ra bức rèm thì đã có thể tùy ý dẫm lên cả cảnh quan thành phố. Độ ấm vừa phải, Quan Cẩn Du chỉ mặc áo sơ mi, áo khoác âu phục vắt lên ghế ngồi. Cửa chớp không đóng, Quan Cẩn Du đương nhiên có thể thấy mọi động tác của cô gái kia, không khỏi thấp mày cười nhẹ.

"Cẩn Du." Giọng nói dịu dàng cất lên.

"Lạch cạch." Tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng bị người kia khóa trái.

Nhân viên ngoài cửa mặc cho bánh trái đầy miệng, vẫn ríu rít thảo luận như chim sáo.

"Cược một đêm đi karaoke, tổng giám đốc là người ở dưới. Nhìn bác sĩ Tiết ngoài mặt dịu hiền thế thôi, thực ra là cầm thú chính hiệu đấy. Có hôm tôi đi đưa giấy tờ không may xông vào, nhìn thấy bác sĩ Tiết áo quần xộc xệch đè lên người tổng giám đốc đó."

"Cược một bữa Haidilao, bác sĩ Tiết mới là người nằm dưới. Tổng giám đốc chúng ta tính tình sấm rền gió cuốn như vậy, cô ấy không công thì ai công! Bác sĩ Tiết nhất định không đè nổi!"

"Mắt thấy tai nghe!"

Tiết Ly Y quay đầu lại nhìn hơn mười cái đầu càng chen càng gần. Một lúc sau, có người lặng lẽ rời đội, hai tay víu lên trước cửa sổ sát sàn, xuyên qua kẽ hở nhìn tình hình bên trong.

Quan Cẩn Du cầm điều khiển, cười mắng: "Đám ranh con này!"

Cửa chớp chậm rãi khép lại.

"Tiểu Y." Cô ngửa đầu, mỉm cười nhìn Tiết Ly Y, âm thanh mềm sắp chảy nước.

Hai tay Tiết Ly Y bắt lấy hai bên tay ghế, thân thể tiến về trước, cúi đầu hôn lên môi người kia.

Quan Cẩn Du ngoan ngoãn khép hờ hai mắt, đôi tay ôm cổ nàng, đồng thời khẽ mở khớp hàm, đuổi theo môi lưỡi của đối phương, sau đó chống nhẹ đầu lưỡi, lại càng khiến nó trượt ra ngoài.

Tiết Ly Y khẽ nhăn lại đôi mi, dường như có chút xíu khó chịu.

"Ưʍ." Quan Cẩn Du thở khẽ, bị ôm eo, lắc một cái thành ngồi trên đùi Tiết Ly Y. Tiết Ly Y lại ngồi ở vị trí cũ của cô.

Ngón tay hơi lạnh cởi từng cúc áo, men vào theo cổ áo, sờ vào xương quai xanh của nàng, lượn lờ qua lại ở đó. Tiết Ly Y buông môi cô, cúi đầu nói: "Đừng nghịch."

Lại hôn lên.

...

Quan Cẩn Du dựa vào lòng nàng, thở phì phò. Tiết Ly Y dừng mắt ở màn hình máy tính, trong trình duyệt đang mở rõ ràng là một tấm ảnh của nàng­­­-- Ờm, kiểu trang điểm này chắc là ảnh chụp khi nàng ở Đại học Đông Lâm.

Tiêu đề trang web viết rất 'văn hay chữ tốt', đính kèm ảnh: "Giáo sư nữ trẻ tuổi ở Đại học Đông Lâm, mới 27 sắc xuân." Loại tin bài này vốn là không nổi, nhưng may có nhan sắc chống đỡ. Mấy năm trước chẳng phải còn có cảnh sát đẹp trai nhất, cái gì cái gì đẹp trai nhất nữa đấy thôi. Thế đạo xoay vần, chỉ có xem mặt là trước sau như cũ.

Tiết Ly Y quay đầu nhìn Quan Cẩn Du, trong đôi mắt sáng rỡ xuất hiện ý cười sung sướиɠ tột cùng.

Em nhìn chị làm gì?

Quan Cẩn Du sao có thể để nàng thấy được sự ngượng ngùng của cô chứ?

"Chán nên vào mạng xem linh tinh thôi. Tại em lên tin tức ấy thôi, trách chị à?" Quan Cẩn Du chỉ vào mũi mình, vẻ mặt vô tội: "Một đống ong bướm ở trường học chị còn chưa tính sổ đâu đấy."

"Vâng, tại em cả."

Tiết Ly Y kéo tay, rất thân mật cọ mũi cô, nói: "Bố mẹ và mọi người tới cả rồi. Chúng ta phải đi thôi, hành lý em vừa thu xếp xong, đi thẳng ra sân bay thôi. Chuyện công ty chị..."

"Chị giao hết cho đàn anh Lục rồi. Nói thế nào đi nữa anh ấy cũng là một nửa ông chủ, lại còn mặt dày mà cứ để hết việc cho chị được hả?"

Quan Cẩn Du nắm tay Tiết Ly Y ra ngoài. Cổ của mấy nhân viên bên ngoài phải vươn dài đến gần một mét, ánh mắt ai ai cũng hận không thể tiến hóa thành hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn xuyên qua người khác xem tình huống thế nào.

Quần áo rất chỉnh tề. Cổ áo tổng giám đốc gọn gàng hơn phía trước, ừm, chắc chắn là vuốt phẳng lại sau khi bị cởi!

Bác sĩ Tiết cười hiền hậu như vậy, chắc rằng đã làm chuyện xấu gì đó. Tuy thời gian đi vào khá ngắn, nhưng là người trẻ tuổi mà! Ai cũng hiểu hết!

Mọi người liếc nhau: aiya, được ăn Haidilao miễn phí rồi.

Sóng mắt Quan Cẩn Du đảo qua bọn họ, cười tủm tỉm nói: "Nhàn rỗi hết đúng không? Hay là chúng ta cùng trừ tiền thưởng cuối năm?"

Khoảnh khắc đó tiếng e hèm vang cả tầng, ai cũng kiếm được việc để làm.

"Ê, Tiểu Lý, bản ước định tài sản cậu đưa tôi để đâu rồi, sao tôi không thấy?"

"Tôi để ngay dưới cặp tài liệu đó, anh tìm thử đi."

"Tiểu Mã..."

"Lão Triệu..."

***

California, nước Mĩ.

"Mẹ Tiết! Ôm!"

Tiết Ly Y vừa bước chân vào khu nhà ở mới thuê cùng cả nhà vì chuẩn bị cho lễ kết hôn, một đứa bé đã chân xiêu chân vẹo vọt tới. Cô bé đại khái 4, 5 tuổi, mặc váy công chúa trắng, chân đeo đôi giày da đen nhỏ, tóc mái ngang trán, tết hai bím tóc xinh xinh. Đôi mắt to, đen láy như trái nho đen vừa chín.

"Ai da." Tiết Ly Y lên tiếng, một phát đón được thân hình bé con xiêu xiêu vẹo vẹo vào lòng, dễ dàng bế lên, từ đâu biến ra một viên kẹo như ma thuật, để vào trong tay Đồng Đồng.

Đứa bé gái này chính là một trong hai đứa bé song sinh nhà Lưu Tư Khiêm và Chân Thiến, tên chính là Lưu Tri Huyên, tên mụ là Đồng Đồng.

"Mẹ Tiết." Một tiếng kêu khá trầm, là chất giọng non nớt của trẻ con.

Trước mặt còn có cả một bé trai mặc bộ vest nhỏ màu trắng, tuấn tú dễ thương, hai tay để hai bên người, đứng thẳng tắp. Tuổi còn nhỏ mà đã có dáng vẻ một quân tử đoan trang, mắt đen nhánh, ngửa đầu nhìn nàng.

"Tri Châu cũng muốn được bế à?" Từ khi hiểu chuyện Lưu Tri Châu đã sống chết không cho người nhà gọi cậu bé là "Phi Phi", cảm thấy tên đó không có khí phách của đấng nam nhi, cho nên mọi người đành theo ý cậu, gọi tên chính.

Bé trai ngượng ngùng gật đầu, khuôn mặt nhỏ tuấn tú hồng hào không chớp mắt nhìn nàng.

Tiết Ly Y theo thường lệ cho cậu bé một viên kẹo, tay khác kéo cậu lên, hai đứa mỗi đứa ngồi một bên vai, giả vờ giả vịt kêu "Ai ui" một tiếng: "Nặng quá đi, vai của mẹ Tiết sắp gãy rồi."

Lưu Tri Châu túm tay nàng, khéo léo nói: "Thả con xuống đi, mẹ Tiết ôm em là được rồi."

Quan Cẩn Du cách Tiết Ly Y ba bước, mây đen giăng đầy mặt. Hai đứa đứa nào cũng không chú ý đến mình, là vẻ ngoài không bằng nàng hay dáng người không bằng? Sao nàng có thể khiến lũ trẻ thích vậy chứ?

Tiết Ly Y thả Lưu Tri Châu xuống, ghé vào tai cậu nói: "Mẹ Quan của con không vui kìa. Nhanh, đi an ủi cô ấy đi."

Lưu Tri Châu quay đầu lại chạy về hướng Quan Cẩn Du, ôm cổ cô. Đồng Đồng cũng có gì học nấy, quấy loạn đòi xuống khỏi người Tiết Ly Y, một pha mãnh hổ vồ mồi, suýt vồ đến mức Quan Cẩn Du ngã rạp xuống đất, sau đó hôn "chụt" một cái làm nước miếng dính đầy má Quan Cẩn Du.

Chẳng trách Lưu Tư Khiêm luôn nói: Đúng là mẹ nào con nấy.

Náo loạn một hồi với hai đứa nhỏ, Chân Thiến và Lưu Tư Khiêm ra đón, dẫn chúng đi vào. Quan Cẩn Du duỗi tay ra, đưa lên trước mặt Tiết Ly Y: "Phần của chị đâu?"

"Phần gì?"

"Kẹo."

"Hết rồi, để dỗ trẻ con mà." Tiết Ly Y vuốt ve mặt cô: "Ngoan."

Quan Cẩn Du chu môi.

Tim Tiết Ly Y suýt tan chảy mất, kìm lòng không được ôm chầm lấy người kia, lấy ra một nắm kẹo to để hết vào lòng bàn tay cô, môi dán lên vành tai cô: "Thực ra là mua cho chị hết đấy."

"Người trẻ tuổi giờ yêu đương cũng không biết chú ý xung quanh gì cả. Thời đại chúng ta yêu đương, cầm tay nhau chắc phải vui hết nửa ngày." Cửa phòng mở ra, bốn vị người già đi ra: Bố Quan, Liễu Dung, Đàm Kiến Linh và Tả Uyển Tri. Người vừa nói đương nhiên là ông lão già mà không đứng đắn, tuổi cao chí càng cao Đàm Kiến Linh.

Tiết Ly Y mỉa mai trả lời lại: "Eo, chẳng biết ai đó vì có một bữa cơm mà Uyển Tri ngắn Uyển Tri dài, như cái đuôi của người ta ấy. Khom lưng uốn gối vì năm đấu gạo, chậc."

Đàm Kiến Linh: "Biết nấu cơm là giỏi lắm à?"

Tiết Ly Y: "Thầy có bản lĩnh thì thử xem, cho thầy cơ hội xem xét xem có giỏi hay không đấy."

Đàm Kiến Linh mếu máo nhìn Tả Uyển Tri, đáng thương kêu: "Uyển Tri..."

Tả Uyển Tri: "Ra chỗ khác, không biết nấu cơm còn thích lí sự, tí về ăn cải trắng hấp nhá."

Đàm Kiến Linh hai mắt bốc hỏa: "Tiết Thập Nhất, ông đây không đội trời chung với cô!"

"Khụ khụ." Bố Quan ho khan hai tiếng, "Này, mai hai đứa nó kết hôn rồi, ông thông gia à, chú ý ngôn từ, chú ý ngôn từ."

***

Hôn lễ tổ chức ở một giáo đường nhỏ cạnh khu nhà, quang cảnh yên tĩnh, thảm cỏ bên ngoài xanh mượt, không trung ngày đó xanh trong hiếm gặp, khiến mây trắng cũng ôn hòa cực kì, còn có cả từng đợt gió nhẹ thổi.

Tới đây chỉ là những người quen biết và thân cận: Bốn người nhà Chân Thiến, bốn người già, Quan Khải Phạm và vợ cậu ta Úc Nhàn, còn có cả vài bạn đồng môn của Tiết Ly Y và thầy Tiếu Đăng ở trường Harvard .

Ngành học và việc làm bây giờ của Úc Nhàn là nhϊếp ảnh, nên khi tất cả mọi người đã ngồi xem lễ, chỉ có mình nàng bưng máy ảnh đứng một bên chụp.

Quan Cẩn Du và Tiết Ly Y cùng mặc bộ áo cưới trắng như tuyết, trang nhã đứng trước mặt cha sứ, cười nhẹ.

Quan Cẩn Du nắm chặt tay nàng.

Khi khúc phong cầm du dương vang lên giai điệu cử hành hôn lễ trong giáo đường, cha sứ đọc lời thề bằng chất giọng giọng nam trung trầm thấp: "Do you bride take your bride to be your wife, for better or worse, for richer, for poor, in sickness and in health, to love and to cherish in heaven and earth. And you promise to faith to each other until death apart you."

"I promise." Tiết Ly Y trịnh trọng nói.

"I promise." Quan Cẩn Du cũng trịnh trọng nói.

"Now you may exchange your wedding rings and kiss your bride." Cha sứ nói.

Trong mắt hai người bỗng nhiên lập lòe ánh nước.

Khoảnh khắc họ trao nhẫn cho nhau, ôm lấy nhau, cười mà rơi lệ hôn môi--

Camera tách một tiếng.

Giờ phút này đã vĩnh viễn được lưu giữ trong bức ảnh.

Hôm nay có gió, có mây, có tiếng chuông và có người tôi yêu nhất.