Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 1

Chương Tiếp »
- Mày, mày ơi! Mày biết gì không?

Hắn khó chịu rời mắt ra khỏi cuốn Toán cao cấp, nhăn nhó nhìn Quyên – con bạn thân đang hộc tốc chạy về phía mình. Chậc, nếu con nhỏ không thắng lại kịp là cầm chắc cái tấm thân cò ma của hắn sẽ bị hất văng khỏi ghế không thương tiếc. Nhưng hắn chả bao giờ phải lo điều đó, vì con nhỏ giỏi thể thao và có khả năng giữ thăng bằng cực tốt.

BỐP!

Vơ cuốn sách trên bàn tặng vào đầu hắn, con nhỏ chống hông hỏi:

- Cái mặt mày vậy là sao hả?

- Sao là sao? - Hắn ôm đầu – Có mày mới có sao đó. Mới sáng sớm đã ồn ào rồi.

Thô bạo đẩy hắn qua một bên, nhỏ quăng cái ba lô lên bàn rồi ngồi xuống. Tay chống cằm, nhỏ nhìn hắn với đôi mắt mơ màng làm hắn rợn cả gai ốc. Hắn chép miệng than:

- Thôi rồi! Đời tao kể như tàn rồi!

- Cái gì?

- Ờ thì tao đã nói tao không có hứng thú với mày mà! Mày làm tao khó xử quá!

- Mày đừng có điên - Nhỏ Quyên chun mũi trông xinh hết biết - Cỡ mày thì có chờ thêm nghìn năm nữa tao cũng không thèm!

- Cám ơn mày! - Hắn cảm kích, rồi đổi giọng nghiêm túc – Hôm nay có chuyện gì mà mày vui dữ vậy?

- Mày biết mai là ngày gì không?

- Gần cả tuần nghe mày nói về chocolate thì dù không muốn tao cũng phải nhớ đó là ngày Valentine. - Hắn ngao ngán, càng ngao ngán hơn khi mắt con bạn lại một lần nữa chuyển sang trạng thái mơ màng.

- Mày không biết là tao trông chờ ngày này đến thế nào đâu…

Hắn ráng nhịn cười.

- Tao đã rất cố gắng mới làm được cái bánh chocolate chứa đầy ắp tình cảm…

Mặt hắn đã đỏ cả lên và những tiếng khục khục bắt đầu phát ra. Trời ạ chính hắn dạy con nhỏ làm bánh chứ đâu, bữa đó hắn phải gào muốn khản họng. Không hiểu sao học hành thì nhỏ thông minh mà đυ.ng tới nấu nướng nhỏ baka quá trời. Mất gần trọn một ngày trong nhà bếp, thất bại cả chục lần, chân tay mặt mũi dính bột dính màu lem luốc hết cả, cuối cùng con nhỏ cũng cười khì với cái kiệt tác nằm vừa vặn trong lòng bàn tay, còn hắn thì hoàn toàn kiệt sức. Thiệt tình, bộ đứa con gái nào khi bắt đầu biết yêu cũng kinh dị thế sao trời?

- Tao chắc chắn ăn xong chàng sẽ hiểu được tấm lòng chân thành của tao – Con nhỏ không ngừng thao thao bất tuyệt, mặt ửng hồng lên dễ thương tệ. Hắn thích nhìn thấy nhỏ như thế này, đáng yêu hơn cái lúc nhỏ phùng mang trợn má la hét hắn nhiều.

- Vậy mày định khi nào tặng cho thằng đó? Sáng, trưa, chiều hay tối? Ê mà tao nghi quá, mày có can đảm đem đến trước mặt nó mà đưa không? - Hắn nói nửa đùa nửa thật. Gì chứ cái tính xấu hổ của nhỏ bạn thân hắn rành quá rồi. Lần đầu tiên con nhỏ đi tỏ tình hồi lớp 10, hắn đã phải đi theo đứng kế bên, thế mà nhỏ cũng chẳng thốt được một câu cho ra hồn. Kết quả là hắn chịu không nổi nói giùm luôn. Đương nhiên là bị từ chối, chứ thử nghĩ xem bạn là con trai và có một đứa con trai khác đến tỏ tình giùm một đứa con gái thì bạn có nhận lời không?

- Không. Mai là sinh nhật chàng. Tao được mời đây này! - Nhỏ rút trong ba lô ra cái thiệp sinh nhật và ve vẩy trước mặt hắn với nụ cười sung sướиɠ. Hắn chẳng ngạc nhiên mấy, “chàng” của nhỏ là lớp trưởng lớp kế bên mà, hai người cũng học chung hồi cấp hai, chỉ là gần đây con bạn ngờ nghệch của hắn mới bắt đầu say nắng người ta đấy thôi. Thiệt tình không hiểu nổi bọn con gái!

- Mà thằng đó có ngày sinh hay quá ha! Chắc nó đào hoa lắm - Hắn cười, nhận xét. Còn hắn thì Valentine này lại tiếp tục ca bài cô đơn nữa rồi. Nói thiệt từ cái hồi biết có một ngày gọi là Valentine tồn tại, hắn chưa bao giờ trải qua ngày này hai mình cả. Quá lắm thì mấy năm nhỏ Quyên cũng “đơn thương độc mã”, hai đứa mới rủ nhau đi chơi cho có đôi có cặp với thiên hạ, rồi một thời gian tụi nó cũng thử thích nhau, nhưng cuối cùng lại thấy làm bạn thân vui hơn. Đơn giản vì tụi nó hiểu nhau đến từng ngóc ngách rồi, sao mà thành cặp được chứ?

- Cho nên – sau một lúc im lặng nhỏ Quyên lên tiếng – ngày mai tao có việc nhờ mày.

- … - hắn không trả lời, nhưng thực lòng đã đánh hơi thấy dấu hiệu nguy hiểm.

- Mai ba mẹ tao đi ăn tiệc cưới ở Bình Dương, chắc khuya lắm mới về. Tao được giao nhiệm vụ trông nhà với hai đứa em, nhưng mà…

- …

- Thứ bảy mà, chắc mày cũng đâu bận việc gì há,… - đó thấy chưa, hắn biết ngay mà.

-…

- Mày cũng biết tao mà bỏ mất cơ hội bày tỏ lần này thì… thì…

- …

- Đi mà bạn Kha thân yêu, giúp tao đi mà!

- Thôi được rồi! - cuối cùng hắn đầu hàng – tao thua mày luôn. Chỉ phải trông nhà với em mày thôi chứ gì?

- Ừ - coi cái mặt mừng rỡ của con nhỏ kìa – Bé Khánh thì đi ngủ sớm lắm, còn thằng Linh hiền khô hà, mày khỏi lo đi.

- Ăn uống thì sao? - Hắn hỏi cho có vậy thôi chứ câu trả lời thì chắc chắn đến 200% lận.

- Mày nấu – đúng như hắn nghĩ, nhỏ Quyên buông một câu tỉnh bơ - Nấu ít và đơn giản thôi, đủ cho mày với hai đứa nó ăn là được rồi.

- Thiệt tình chắc kiếp trước tao mắc nợ mày – Hắn thở dài. Con nhỏ cười toe dễ ghét:

- Tao sẽ hậu tạ mày sau. Yên tâm, tao sẽ về trước 10 giờ để giải phóng cho mày!

- Còn ba mẹ mày?

- Chắc chắn không về trước 11 giờ đâu mà lo!

Thế là xong, hắn nhún vai quay lại với cuốn Toán cao cấp. Thêm một Valentine chán ngắt, tuy không phải lẻ loi nhưng làm nhiệm vụ trông hai đứa nhóc thì cũng chẳng thú vị gì (thú vị hay không từ từ rồi biết!)

Hai đứa em của nhỏ Quyên mấy lần đến nhà hắn chỉ mới gặp bé Khánh. Bé Khánh mới học lớp 1, bụ bẫm dễ thương và giống như một bản sao thu nhỏ của con bạn hắn, nhất là cái mặt khi nhoẻn cười lộ rõ hai lúm đồng tiền. Còn nhóc Linh hắn chưa gặp, theo lời tường thuật của nhỏ Quyên thì năm nay Linh học lớp 8, có cả đống con gái hâm mộ nhờ gương mặt trẻ con, dáng người nhỏ nhắn, đặc biệt là mái tóc mềm với tóc mái hơi dài rũ xuống trán. Lý do của việc này, cũng theo lời nhỏ Quyên, vì Linh có một cái sẹo ở trán do té xe hồi nhỏ. Hắn nghe mà không mấy để ý, vì thực tình hắn không thích mấy đứa con trai thu hút con gái bởi vẻ ngoài “thiên thần đáng yêu”. Nếu mà nhóc Linh đúng như lời Quyên tả, thì đúng là dạng người hắn không thích (rồi sẽ phải thích thôi, cứ từ từ thưởng thức há).

Buổi trưa tan học hắn kiêm thêm nhiệm vụ tài xế chở nhỏ Quyên về, vì hôm nay nhỏ không đi xe. Sau khi tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhỏ chợt vỗ vai hắn nói:

- Mày qua trông nhà, sẵn tiện chỉ thằng Linh học toán luôn thể?

- Cái gì? Sao mày không chỉ, mày siêu toán lắm mà?

- Tao không sánh được với cái đứa mười phẩy như mày – hắn nghe Quyên dài giọng như cố tình trêu chọc - với lại tao không có khiếu sư phạm mày ơi, chỉ bài 5 phút là tao nổi điên liền hà!

Hắn lặng im không đáp, có nghĩa là đồng ý. Lại rước thêm việc vào thân nữa rồi.

Cổng nhà Quyên hiện ra lúc lưng áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi do đạp xe hơn nửa tiếng giữa trưa, với một “bao gạo” ngoài sau. Vừa bước xuống xe nhỏ đã oang oang:

- Linh! Hôm nay mày về trễ vậy?

Nhìn quanh quất, hắn thấy từ con hẻm nhỏ bên kia đường, một bóng áo trắng hiện ra. Cái áo trắng băng qua đường, một phút sau đã thấy đứng trước mặt và chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.

- Mày lại đánh lộn nữa hả? Sao quần áo bẩn vậy? – Trong giọng Quyên đã nghe có bực tức. “Áo trắng” thản nhiên:

- Không. Em chỉ từ chối lời mời đi chơi lễ tình nhân của mấy thằng em không ưa thôi.

Nói xong “áo trắng” lấy trong túi quần ra chìa khóa mở cổng, rồi đi vào nhà sau khi để lại câu nói lạnh như nước đá:

- Cho đáng đời dám nhìn em ra con gái!

Cho đến lúc “áo trắng” đã khuất dạng trong nhà mà hắn vẫn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Đưa đôi mắt đầy dấu chấm hỏi sang phía Quyên, hắn nhận được một câu hỏi khác cực kỳ trớt quớt:

- Mày thấy nhóc Linh giống con gái không?

- Ừm… cũng hơi giống. Chắc tại tóc nó để kiểu đó.

- Mày nói câu này với nó thì mày khỏi về nhà luôn! – Quyên cười cười – nó có đai đen karate, và đã học judo từ hồi lớp 5 đó mày. Cho nên tốt nhất tối mai mày cư xử cho cẩn thận. Thôi tao vô nhà nghen. Cám ơn đã đưa tao về.

Trên đường về nhà mình, hắn cứ suy nghĩ không ngừng và rút ra một điều: không được “trông mặt mà bắt hình dong”. Nhóc Linh không đơn giản như hắn nghĩ.
Chương Tiếp »