Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Chị hai! - Cánh cửa phòng Quyên hé mở và nhóc Linh ló đầu vào. Nhỏ rời mắt khỏi cuốn đề cương toán, quay ra nhìn thằng em:

- Gì đó mày? Ba mẹ ngủ chưa?

- Ngủ rồi. Em hỏi chị cái này...

- Hử? - Quyên quay hẳn người lại. Nhóc Linh đang xoắn hai bàn tay vào nhau. Hay thật, thế này có nghĩa là thằng nhóc đang bối rối, hiếm thấy à nha.

- Hôm nay, anh ta... ừm..., đi học rồi chứ?

- Anh ta? Thằng Kha hả?

1 giây. 2 giây. 3 giây.

Gật đầu. Quyên phì cười. Thì ra thằng nhóc trông bồn chồn từ chiều đến giờ là vì vụ này. Hehe, chắc nó lo lắng.

- Hưʍ... khục... ừ, đi học rồi. Nhờ sự chăm sóc tận tình của mày, nó khỏe, mày không cần lo lắng quá.

- Em không có lo cho anh ta! - Linh chống chế. Quyên đấu dịu:

- Ờ, thôi, mày không lo!

Rồi nhỏ quay lại với đống bài tập. Nhóc Linh bực dọc bỏ ra ngoài. Mặt nó nóng bừng. Chết tiệt! Nó không thể phủ nhận là nó đang lo lắng cho ông già đó. Nhưng tại sao nó lại lo? Anh ta có liên quan gì đến nó đâu cơ chứ? Càng nghĩ càng bực không chịu được. Tức quá, cũng tại ông đó hết!

Nhỏ Quyên làm xong bài toán, mở ngăn bàn lấy cái MP3 ra nghe nhạc cho nhẹ đầu. Chọn một bài nhạc tiếng Nhật mấy hôm trước Kha lưu cho, nhỏ vừa nghe vừa nhịp tay lên bàn theo tiếng nhạc. Nghe không hiểu, thế mà nhỏ thấy thích. Thằng Kha thì miễn bàn, nó ghiền loại nhạc này lắm. Mà nhắc tới Kha, hí hí, nếu linh cảm của nhỏ đúng thì thằng này bắt đầu có triệu chứng “say nắng” rồi. Coi cái kiểu lâu lâu lại thở dài rồi thả hồn đi chu du đâu đó của nó thì biết. Nhỏ chỉ chưa chắc chắn lắm về đối tượng của Kha thôi. Tra hỏi thì cũng được, nhưng coi bộ cái tên đầu đất ấy vẫn chưa nhận ra tình cảm của chính mình, có hỏi cũng vô ích. Cứ để mọi chuyện chín thêm một chút nữa đã. Kaka.

Hôm sau gặp ở trường, nhỏ chuyển lời hỏi thăm của nhóc Linh đến Kha mà mặt gian còn hơn cáo. Nói hỏi thăm cho oai, thật ra sáng sớm nhỏ chọc ghẹo rồi dồn ép thằng nhóc đến mức nó chịu hết nổi đành nói đại “Ừ, tui hỏi thăm anh ta, được chưa?” làm nhỏ được một trận cười phát nấc cụt. Và bây giờ nhỏ lại ôm bụng cười khi nhìn vẻ mặt Kha đang cố gắng tiếp thu lời hỏi thăm đó.

- À đúng rồi, tao định hỏi mày chuyện này - Kha quay lạ vẻ nghiêm túc - Bữa tao đến nhà làm bánh plan cho mày, mày muốn nói gì với tao vậy?

- A - Quyên sực nhớ ra, toét miệng cười - Mẹ mày với mẹ tao là bạn học thời cấp ba, mày biết không?

- Chuyện này tao mới nghe à nha - Kha ngạc nhiên - Sao mày biết?

- Mẹ tao kể. Hôm mẹ tao đi họp lớp thì gặp mẹ mày. Nói chuyện một hồi mới biết. Mẹ tao bảo tao với mày có duyên từ thời của mẹ.

- Xì, tao mắc nợ mày thì có chứ duyên đâu mà duyên! - Kha chán nản nói. Quyên liếc hắn bằng ánh mắt sắc hơn dao. Nhưng chỉ mấy giây sau nhỏ lại cười toe:

- Mẹ tao bảo thi tốt nghiệp xong sẽ cho tao đi Đà Lạt.

- Nói với tao làm gì? Hồi nhỏ tao đi rồi, có thấy gì hay ho đâu, trừ cái màn buổi tối đi ăn vặt với...

Nói tới đó hắn khựng lại. Nhỏ Quyên nhìn ánh mắt đau đớn của tên bạn thân, trong lòng cũng thấy xót xa. Nhỏ tìm cách khỏa lấp:

- Mẹ nói sẽ đi với bên nhà mày nữa, cho nên tao với mày sẽ có một chuyến đi nghỉ tuyệt cú mèo trước khi thi đại học!

- Đi với nhà tao?

- Ừ, mẹ mày đồng ý rồi mà.

- Nhóc... ừm... - Tim hắn thót lên một cái - ... nhóc Linh cũng đi chứ?

- Nó không hứng thú - Quyên nói và cố nén cười khi vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt Kha. Không nỡ chọc tên bạn nữa, nhỏ hoàn tất vế sau của câu nói - nhưng mẹ tao đã muốn thì không đi cũng không được. Mày khỏi lo.

- Tao lo gì đâu! - Kha đỏ mặt ngó đi chỗ khác. Nhỏ Quyên thấy vậy chẳng nói gì, chỉ cười. Hờ, hình như cảm nhận của nhỏ đã đúng thì phải.

~~~~~~~~~~~~~

- Ba mẹ mày đi Trung Quốc về chưa? - Thấy Kha đứng một mình ngoài hành lang, lỡ đãng lật lật cuốn atlat địa lý, nhỏ Quyên chạy đến bên cạnh. Kha gấp cuốn atlat, nhìn nhỏ con gái mồ hôi nhễ nhại sau trận cầu lưới với tụi con trai dưới sân, buông câu trả lời gọn hơ:

- Rồi.

- Có nói gì đến chuyện… ừm… chuyện ngày mà không? – Quyên e dè. Nhỏ biết mình đang chạm đến nỗi đau của Kha.

- Không. Có gì đâu mà nói! – Kha mỉm cười bình thản, nhưng nhìn đôi mắt cứ như sắp khóc – Có điều tao nấu cơm tối xong ba mẹ tao bảo có việc phải đi và sẽ ăn ở ngoài, làm một mình tao ăn no gần chết.

Tim nhỏ Quyên nhói lên trước cái cười đó. Giờ nhỏ đã biết chính xác cái cảm giác mỗi khi thấy Kha cười là gì. Đau. Chỉ có một chữ duy nhất để diễn tả nụ cười của Kha là đau. Nếu so với nhóc Linh, thằng bạn này của nhỏ mới chính là kẻ không biết cách cười cho đàng hoàng. Và ngay cả khóc, nhỏ chưa bao giờ thấy Kha khóc nhưng nhỏ tin rằng tên này cũng chả khóc cho đàng hoàng được đâu.

Sáng hôm sau vào lớp, nhìn gương mặt hớn hở hết sức của Kha mà nhỏ Quyên cứ mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên. Thằng này có ăn trúng thứ gì không trời. Nhỏ còn nhớ mấy năm trước cứ ngày này là Kha xuống tinh thần thấy rõ, mặt mày trông u ám như bầu trời những ngày mưa dầm, trong khi hôm nay thì lại...

- Mày làm sao thế? - Quyên e dè nhìn Kha, lúc ấy đang ghi ra giấy hàng lô hàng lốc những phương trình hóa học phức tạp. Hắn ngừng viết nhìn lại nhỏ.

- Làm sao là làm sao? Tao khỏe mà.

- Mày... ừm... trông rất vui.

- Thì chiều này được nghỉ tăng tiết, không lẽ được nghỉ tao phải buồn mới đúng à?

- Không, nhưng hôm nay là... ưʍ...

Kha phì cười trước vẻ ngập ngừng đáng yêu rất hiếm thấy ở nhỏ bạn:

- Chuyện đó mày không phải lo. Không phải bây giờ tao đang cười đó sao?

Rồi Kha quay lại với đống phương trình chỉ cần nhìn là thấy nhức đầu của hắn, trong khi nhỏ Quyên chẳng còn cách nào khác chỉ biết thở dài ngồi vào chỗ. Càng ngày nhỏ càng thấy khó mà hiểu được tên bạn thân của mình. Cứ phải cười như vậy hắn có thấy mệt mỏi không nhỉ?

~~~~~~~~~~~
« Chương TrướcChương Tiếp »