Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhỏ Quyên uể oải dựng xe rồi bước vào nhà. Mặt nhỏ vẫn còn xanh mét sau trận hoảng hồn ở nhà Kha lúc nãy. Tháo giày quăng đại mỗi nơi một chiếc, nhỏ ngồi bệt xuống thềm mặc dù kế bên có cái ghế đá. Nhỏ kiệt sức rồi, hoàn toàn kiệt sức. Không thể tin nổi, nhỏ tưởng chuyện đó sẽ lập lại một lần nữa. Tưởng rằng nhỏ sẽ mất Kha một lần nữa. Nhỏ giơ bàn tay trái lên ngang tầm mắt. Bàn tay vẫn còn đỏ lừ, đau rát sau cái tát nhỏ tặng cho thằng bạn lúc nãy.

“ Mày làm gì ghê vậy? Tao chỉ cầm nó thôi mà chứ đâu có định... “

Ai mà biết? Ai mà biết mày sẽ làm gì hả Kha? Tại sao tao luôn có cảm giác bất an là chỉ cần hở ra thì mày sẽ tan biến ngay tức khắc? Tại sao mày cứ giữ mệt mỏi một mình mày mà không chịu dựa vào tao?

Nhỏ gục đầu vào hai cánh tay. Mệt quá rồi. Nhỏ phải làm sao đây?

- Ủa chị hai, sao chị ngồi đây? Chị bị sao vậy?

Linh lay lay vai bà chị. Vừa đi học về bước vào sân đã thấy bà chị ngồi lù lù một đống, bảo sao nó không phát hoảng lên được. Theo kinh nghiệm của nó khi chị nó ngồi gục đầu thế này tức là bả đang buồn ngủ hoặc đói bụng, hoặc là cả hai. Nên không thấy bả trả lời nó cũng không thèm hỏi nữa, chép miệng:

- Chị đói hay mệt gì thì cũng vô nhà cái đã, rồi em nấu đồ ăn cho!

Quyên ngước nhìn Linh. Nó hoảng thật sự khi thấy mắt bà chị hơi đỏ.

- Chị khóc hả??? - Nó thốt ra lời nói bằng cái giọng không-thể-tin-được. Chị Quyên của nó không làm người khác khóc thì thôi chứ ai chọc bả khóc nổi. Ngoại trừ một người. Nó chợt nhớ lại cái lần chị nó khóc trước mặt nó. Vì Kha. Và thế là thêm một chút lo lắng được nêm nếm vào giọng nói của nó - Anh ta lại làm sao rồi à?

- Mày ngồi xuống đây tao hỏi cái! - Quyên nói bằng giọng thì thầm nghe như gió thoảng qua tai, nhưng sự đe dọa toát ra từ ánh mắt bà chị làm nhóc Linh không thể không sợ. Nó ngồi xuống mà không dám hó hé một lời, cảm thấy khí lạnh đang bao trùm khắp nơi.

- Tao hỏi, mày không được nói dối hay giấu diếm gì đấy nhé! - Vẫn cái giọng nhẹ nhàng ấy, làm Linh gật đầu mà tim thót lên một cái.

- Ừm, chị hỏi đi.

- Là chuyện thằng Kha.- Quyên chầm chậm xoay người ngồi đối diện với thằng em. Một thoáng bối rối lướt qua mắt Linh khi nó nghe nhắc tới Kha - Mày đã nói gì với nó?

Biết thừa bà chị muốn hỏi gì nhưng Linh vẫn cố tình giả ngu. Nó ngó lơ hướng khác:

- Nói gì là nói gì?

- Cái hôm nó nói thích mày ấy, rốt cục mày đã nói gì với nó? - Giọng Quyên vẫn nhẹ như gió, nhưng sát khí trong đó thì càng lúc càng rõ ràng làm Linh bất giác nhích người ra xa theo “bản năng sinh tồn”.

- Em... em chỉ... - Nó không biết nói thế nào. Khai thật ra thì cũng chết, mà nói dối thì lại càng dễ chết hơn.

- NÓI NGAY!!! - Quyên đột ngột quát lên khiến Linh giật nảy mình. Đúng là đùa với ai chứ đùa với bà chằn lửa này thì kết cục chỉ có bi thảm thôi. Nó nhăn mặt rồi đành lí nhí thú thật:

- Thì... em chỉ nói anh ta là đừng thích em nữa... vì việc đó làm em thấy khó chịu...

- WHAT???

- Xin lỗi - Thấy Quyên giận, Linh vọt miệng xin lỗi mặc dù nó thấy mình chẳng có lỗi gì ráo - Lúc đó em chỉ nghĩ ra có nhiêu đó hà.

- Mày... - Nhìn mặt Quyên giận hết biết - Tao thiệt là tức chết với mày được mà. Đã bảo là giải thích với nó đàng hoàng, vậy mà mày lại...

- Em nói chuyện đàng hoàng chứ có quá đáng gì với ổng đâu! - Linh ấm ức. Nó không hiểu sao tự nhiên bà chị lại nổi giận với mình - Ổng là con trai mà, học lớp 12 rồi chứ ít ỏi gì, không lẽ chỉ vì mấy lời đó mà xảy ra chuyện sao? Bản lĩnh của ổng để đâu?

- Mày nói vậy mà nghe được! - Quyên cũng tỏ ra ấm ức không kém. Cái thằng em cứng đầu chậm hiểu này thật là khiến nhỏ muốn tăng xông máu luôn - CHẲNG PHẢI MÀY ĐÃ BIẾT CHUYỆN GIA ĐÌNH NÓ RỒI SAO, CHẲNG PHẢI TAO ĐÃ KỂ CHO MÀY NGHE VỀ NÓ RỒI SAO? KHÔNG LẼ MÀY KHÔNG HIỂU NÓ NHẠY CẢM THẾ NÀO, TÂM TƯ NÓ DỄ VỠ THẾ NÀO À?

- ...

- MÀY BẢO NÓ ĐỪNG THÍCH MÀY, BẢO RẰNG NÓ LÀM MÀY KHÓ CHỊU, MÀY NÓI THỬ XEM, NÓ SẼ SUY DIỄN CÁI CÂU NÓI ĐÓ TỚI ĐÂU CHỨ?

- KỆ ANH TA! - Linh tức giận đến mức quên cả sát khí bà chị đang bao trùm - EM KHÔNG MƯỢN ANH TA THÍCH EM! KHI THÍCH MỘT NGƯỜI THÌ CŨNG PHẢI CHUẨN BỊ TÂM LÝ TRƯỚC LÀ NGƯỜI ĐÓ KHÔNG THÍCH MÌNH CHỨ! MIỄN CƯỠNG NGƯỜI KHÁC THÌ CÓ GÌ HAY HO. EM NÓI THẬT LÒNG MÌNH THÌ LA EM, CHỊ MUỐN EM NÓI DỐI VỚI ANH TA MỚI CHỊU HẢ???

Hai chị em nhìn nhau một hồi. Mặt hai đứa đều đỏ ửng lên. Sau cùng, Quyên xuống nước:

- Xin lỗi mày. Tại tao vô lý la mày.

Linh cau có không đáp lời bà chị. Nó đã quá quen với những lần Quyên nổi khùng bất tử rồi. Mọi lần nó cứ im lặng, từ từ bà chị nó cũng hạ hỏa. Nhưng lần này thì nó không kiềm được. Nó thấy giận, chính xác là nó giận Kha.

Thấy Linh không nói gì, Quyên thở dài:

- Tại hồi nãy có chút chuyện ở nhà thằng Kha, tao lo cho nó nên...

- Chuyện gì? Mà bộ nguyên nhân là em à? - Linh vẫn còn bực. Quyên chép miệng, cố lựa lời để tránh không làm thằng nhóc khùng thêm:

- Không hẳn là tại mày. Bởi vậy tao mới xin lỗi đã la mày vô lý. Tại dạo này học thi căng thẳng, mà ba mẹ nó thì..., mày cũng biết đó. Thêm chuyện mày nói vậy nữa nên tao thấy nó có hơi mệt mỏi.

- ...

- Hồi chiều nó làm tao sợ chết khϊếp! - Quyên lại thở dài sườn sượt. Linh đã dịu lại một chút. Nó thở mạnh rồi hỏi:

- Anh ta làm sao?

- Nó đứng trong nhà tắm cầm con dao rọc giấy làm tao tưởng... - Giọng Quyên xa xăm - Thấy một lần đủ cho tao nhớ suốt đời. Tao cho nó một tát. Ai dè nó thấy ai bỏ con dao trong nhà tắm nên định đem ra thôi.

- Ai lại bỏ dao rọc giấy trong nhà tắm?

- Tao cũng hỏi vậy. Con dao đó của mẹ nó, chắc mẹ nó đem vô cắt bịch dầu gội hay sao đó rồi để quên.

- Rồi chị tát anh ta xong bỏ về đây hả? - Linh nhướng mắt. Khi cơn giận dữ đã qua thì mặt nó quay lại cái vẻ tỉnh thấy ghét như thường lệ - Không giải thích gì hết hả?

- Ai tâm trí đâu... - Quyên phân bua. Linh lắc đầu theo kiểu bà-này-hết-thuốc-chữa:

- Chị với em chưa biết ai làm anh ta buồn nhiều hơn đó. Tự dưng đánh người ta rồi bỏ đi, chị không quan tâm anh ta nghĩ gì à?

- Lúc đó tao sợ gần chết! Dạo gần đây đã thấy nó buồn, sắp thi mà nhìn nó như người có thể chết bất cứ lúc nào, hỏi ra thì ba mẹ nó cứ vắng nhà suốt, nó ở nhà thức đêm, ăn uống tùy tiện, thêm cái tật hay suy nghĩ lung tung, bảo sao tao không lo được.

- Tại anh ta không biết tự chăm sóc bản thân đấy chứ!

- Thì nó không biết trân trọng bản thân nên tao mới mừng khi nó thích mày, hy vọng mày làm nó sống tích cực hơn một chút, biết đâu vì mày mà nó sẽ tự yêu quý nó hơn. Mày lại đi dội cho nó nguyên thùng nước đá!

- Em đâu thể chịu trách nhiệm cuộc đời người khác! - Linh bực dọc - Anh ta làm em phát tức! Người gì mà...

- Ờ, tao làm bạn với nó lâu rồi, nhiều lúc cũng tức phát điên nói chi mày. Thôi mặc kệ, tao bó tay rồi. Tao vô kiếm cái gì ăn đây. Nó có ra sao tao cũng chẳng quản nổi nữa.

Quyên nhổm người đứng dậy, xếp lại đôi giày rồi xách ba lô lên:

- Mày khỏi nấu cơm tối. Hồi sáng mẹ nói mẹ về nấu phá lấu.

- Ừm... - Linh ngập ngừng - Chị hai, giờ anh ta ở nhà một mình hả?

- Thì chắc thế. Có bao giờ ba mẹ nó về nhà sớm đâu.

Quyên nói rồi xách ba lô đi vô nhà. Tới đầu cầu thang, quay lại nhìn thấy Linh đang xỏ giày, nhỏ thoáng ngạc nhiên:

- Mày đi đâu vậy?

Mặt nhóc Linh vẫn chẳng lộ ra chút cảm xúc nào. Nhưng trong ánh mắt nó nhìn Quyên, nhỏ đọc thấy chút bối rối:

- Em qua nhà anh ta.

Rồi không đợi Quyên hỏi thêm, thằng nhóc đã dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »