Chương 26

--o0o--

“ Trời ơi thiệt đúng là đồ ngốc!”

Chỉ có mỗi câu này thôi mà Linh cứ lầm bầm mãi trên đường đạp xe sang nhà Kha. Càng ngày nó càng chắc chắn một điều là kiếp trước nó trót mượn nợ của Kha rồi xấu bụng quỵt luôn nên kiếp này nó phải trả cho đủ. Mà sao nó thấy trả hoài cũng không hết, khổ thiệt!

Cổng nhà Kha mở nên nó cứ thế dắt xe vào sân. Con mèo tam thể đang nằm ườn trên bậc thềm nghe tiếng động nghiêng đầu qua, rồi lười biếng duỗi mình trước khi ngước đôi mắt hổ phách to tròn nhìn nó. Trên cái bàn trong phòng khách, Kha đang nằm gục đầu ngủ trên cuốn vở để mở. Nó nhăn mặt. Cổng không đóng, cửa nhà mở toang, sao ăn trộm chưa vào khiêng ông này đi bán ta?!?

Nó dựng xe, tháo giày rồi nhè nhẹ bước vào nhà. Kha chẳng có phản ứng gì khả dĩ chứng tỏ rằng anh ta biết ngôi nhà mình đang bị đột nhập. Nó ngồi xuống đối diện Kha, thật khẽ để không làm Kha thức giấc. Nó nhìn Kha một hồi lâu. Kha gầy đi trông thấy. Trên gò má phải, vết đỏ in hằn như một bằng chứng cho sức mạnh cú tát của bà chị nó. Nó thấy trong lòng hơi xót. Cái bà này thiệt tình, làm gì mà đánh mạnh thế chứ.

Nó ngập ngừng đưa tay lên, bàn tay nó dừng lại giữa không trung mấy giây trước khi chạm nhẹ vào gò má Kha. Mềm quá. Tim nó đập dồn lên vô cớ. Còn ấm nữa chứ. Nó chưa từng nghĩ chạm vào ai đó sẽ có cảm giác ấm áp thế này. Phút chốc mà mặt nó nóng bừng lên.

Kha cựa mình. Nó vội rụt tay lại. Trời ạ để Kha thấy cảnh tay nó nằm trên mặt ổng thì nó biết giấu cái mặt đi đâu, có mà độn thổ!

- Cậu... - Kha ngỡ ngàng mở to mắt nhìn nó. Cái vẻ ngạc nhiên cực độ trên gương mặt Kha buồn cười không thể tả. - ... Sao cậu lại đến đây?

- Tui đi đâu cũng phải báo cáo với anh à? - Linh lạnh lùng. Kha lúng túng:

- Tui không có ý đó. Mà cậu đến lâu chưa?

- Mới thôi! - Vẫn cái kiểu nói chuyện cộc lốc đó. Kha thôi không hỏi thêm nữa. Tự nhiên không khí trở nên ngột ngạt, đè nặng lên cả hai người. Kha đưa tay xoa xoa gò má vẫn còn đau rát. Bà chằn Quyên này thiệt tình! Đau chết đi được!

- Còn đau hả? - Linh buột miệng. Kha nhăn nhó:

- Cậu thử là biết ngay.

- Tại bả lo cho anh đó! - Linh quay mặt đi hướng khác - Nếu không phải bả mà là tui thì anh ăn đấm rồi! Hành động thiếu suy nghĩ.

- Chị em cậu đúng là chị em, bạo lực như nhau! Tui đã làm gì đâu chứ! - Kha cười hiền - Cậu qua đây có chuyện gì không? Nghe nói cậu thi học kỳ rồi mà, đâu cần nhờ tui chỉ bài nữa.

- Thì... tại... - Linh ngắc ngứ không biết trả lời thế nào. Đành rằng nó đến đây vì lo lắng, nhưng nó không thể nói ra cái lý do ngốc nghếch đó được. Kha sẽ cười nó cho mà coi. Thế nên sau khi lục tung cả kho từ ngữ trong đầu, nó chắp nối được một lý do tạm chấp nhận được - ... tại bà Quyên bảo là lo lắng... nên...

- Vậy hả? - Kha thấy trong lòng có chút hụt hẫng. Hay nói đúng hơn là thất vọng. Không phải Linh lo cho hắn mà đến đây. Thế mà hắn cứ tưởng... Ngốc thiệt, chẳng phải người ta đã bảo là không thích mình rồi sao? Còn hy vọng cái gì nữa chứ?

Trời nhá nhem tối và bắt đầu có tiếng vo ve của lũ muỗi đói. Kha đứng lên bật đèn. Linh nhìn cái dáng cao gầy, cô độc lẳng lặng đi từ nhà trên xuống nhà dưới rồi lên lầu, hệt như một cái bóng. Căn nhà phút chốc sáng trưng ánh điện. À phải, Kha sợ bóng tối mà. Nó tự hỏi lúc nào Kha cũng chỉ có một mình như vầy sao?

Nó vơ lấy cuốn tập Kha đang để trên bàn, lật ra trang cuối rồi lấy bút ghi vội mấy dòng. Nó biết chẳng đời nào mình mở miệng nói ra mấy câu này được. Nhưng nó vẫn muốn Kha biết. Rằng nó không ghét Kha.

Nó đẩy nhanh cuốn tập về chỗ cũ khi thấy Kha quay lại. Giờ nó mới để ý hôm nay Kha không đeo miếng băng xanh ở cổ tay trái. Những đường cắt ngang dọc đập vào mắt nó. Tim nó bỗng đau như có ai lấy dao cứa. Kha không để ý gì ánh mắt nó nhìn mình, hắn dọn dẹp sách vở, hỏi nó:

- Cậu không ở nhà ai nấu cơm tối?

- Hôm nay mẹ tui bảo sẽ về nấu ăn - Linh nhún vai - Còn anh? Ăn cơm chưa?

- Tui không đói.

Kha đáp gọn, ôm chồng vở định đi lên lầu thì Linh đã kéo tay hắn lại. Nhìn gương mặt cậu nhóc rõ ràng là rất-không-hài-lòng.

- Không đói cũng phải ăn. Hôm trước tui đã nói với anh cái gì hả? Làm ơn trân trọng bản thân mình chút đi!

- Cậu quan tâm làm gì? - Hắn bướng bỉnh. Linh thờ ơ:

- Ai quan tâm đâu. Nhưng đã đến đây mà không làm được gì, mắc công bà Quyên lại la tui.

- Tui không có ép cậu, cũng không cần cậu lo!!! - Kha bực tức gạt tay Linh ra rồi đi một mạch lên lầu. Khó chịu quá đi. Đau thiệt đó, cái cảm giác trong lòng hắn lúc này. Tại sao luôn là như vậy? Tại sao cậu nhóc luôn đối xử với hắn theo cái kiểu như thế? Tỏ ra quan tâm, nhưng thực chất lại không phải. Làm cho hắn hy vọng đã đời rồi cuối cùng thất vọng nặng nề hơn. Hắn... sao hắn lại đi thích một người như vậy chứ???

RẦM!!!

Cánh cửa phòng Kha đóng sập trước mặt Linh. Không hiểu tại sao mình lại bị giận, Linh tức tối quát lên với âm lượng mà chắc nhà hàng xóm cũng nghe thấy:

- ANH LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ???

- Cậu đi về đi! - Giọng Kha nghe như nước đá - Không cần lo cho tui!

- Tự nhiên sao anh lại...

- Không có cái gì là tự nhiên hết á! - Vẫn lạnh như băng làm Linh tức chết. Khi không lại phải đứng gào thét trước cửa phòng một “ông cụ non”, nó thấy sao mình giống mấy thằng trong phim Hàn Quốc mà bà Quyên hay coi, chọc giận bạn gái đã rồi đi năn nỉ. Nhưng lúc này với nó điều quan trọng là Kha chịu ló cái mặt ra (cho nó xạc một trận) .

- ĐI RA ĐÂY CHO TUI! - Nó lại tức giận quát lên - MẮC CÁI GÌ TỰ DƯNG GIẬN LÊN RỒI CHUI VÀO ĐÓ???

- Cậu không cần biết! - Kha cáu - Đi về đi!

- Anh... - Linh tức nghẹn họng. Đúng lúc nó định quát lên lần nữa thì chuông điện thoại reo. Nó gõ cửa phòng Kha - Ra nghe điện thoại kìa.

- Không! - Một tiếng “không” bướng bỉnh cộc lốc khiến nó tức muốn chết. Không lẽ bây giờ nó phải đá bay cái cửa phòng này hả trời!!! Chuông điện thoại vẫn đổ liên hồi. Nó đành chạy xuống bắt máy. Ông Kha chết bầm, rồi sẽ biết tay nó!

- A lô!

- Ahaaa! - Một tiếng reo hí hửng với âm vực cao chói tai báo hiệu người gọi điện không ai khác hơn bà chị hai yêu dấu của nó - Đang làm gì đó em trai???

- Chả làm gì hết? Chị gọi chi??? - Nó bực.

- Thằng Kha đâu? Nó ổn chứ? - Quyên nói bằng giọng lo lắng giả tạo. Nhỏ thừa biết Linh ở đó thì Kha làm sao có chuyện gì được.

- Ở trong phòng đó. Lớn đầu mà như con nít, nói không biết nghe!

- Nói cái gì, nghe cái gì? - Nhỏ ngạc nhiên. Thằng em nhỏ bắt đầu ăn nói khó hiểu từ bao giờ ấy nhỉ?

- Chuyện riêng của tụi em, chị hỏi làm gì? - Linh vọt miệng, và ngay lập tức nó hối hận khi nghe tràng cười kinh dị của bà chị dội vào tai.

- Há ha ha ha!!! Chuyện riêng của tụi em cơ đấy!

- Không phải ý đó!

- Mọi nỗ lực đính chính đều vô ích! - Quyên cười chọc quê Linh - Lát phải kể cho tao nghe đầy đủ đấy! À mẹ sắp nấu xong rồi, mẹ bảo mày về kìa!

- Mẹ biết em ở đây à?

- Không. Tao nói mày đến nhà bạn. Về nhanh lên nghe chưa?

Không đợi thằng em trả lời, Quyên cúp máy cái rụp rồi ôm bụng cười sặc sụa. Ôi thằng em mình tuyệt vời quá đi! Haha kỳ này có phim cực hay để coi rồi. Càng nghĩ nhỏ càng cười nhiều hơn, đến mức ba mẹ nhỏ nhìn nhau lo lắng “Con gái mình bị ma nhập hả??”

Bỏ ống nghe xuống, Linh lại trở lên lầu. Cửa phòng Kha vẫn đóng kín bưng. Tức chết được mà! Nó giơ chân lên định cho cánh cửa một đạp, nhưng nghĩ lại sợ Kha bị ba mẹ la, nó lại thôi.

- Ê! - Nó lên tiếng. Giọng Kha bay ra, lạnh tanh:

- Chưa về à?

- Anh ra đây đi, ăn cái gì đi rồi tui về! - Nó đành xuống nước. Hừ, để nó phải năn nỉ, ông đó ra đây thử xem rồi biết. Nhưng đầu Kha thì vốn cứng như đá. Cho nên dù là năn nỉ cũng không có tác dụng.

- Cậu khỏi nhọc công. Về đi!

Thiệt là tức tức tức tức không chịu được. Nó chả thèm kềm chế nữa:

- Nè, con nít vừa phải thôi chứ!

- Ừa đó, tui con nít vậy đó! Mặc kệ tui!

- Anh... Rốt cục tui đã làm gì cho anh giận hả?

- Cậu tự biết lấy! - Kha ấm ức. Hắn biết còn lâu Linh mới hiểu cảm giác của mình. Đồ đầu đất!

- Hừ! Vậy anh cứ ở trong đó đi há!

Linh chấm dứt cuộc cãi cọ, bực dọc đi xuống lầu. Không thể tin được cái ông già đó!!! Nó cứ tưởng ổng là người biết lý lẽ chứ, ai dè cư xử như một thằng nhóc giận dỗi ( A/N: Cậu thì lớn lắm ấy!) . Chọc cho nó tức muốn trào máu. Thiệt muốn bỏ mặc cho rồi. Nghĩ vậy nhưng nó vẫn đi vào bếp. Cơm chưa nấu, đồ ăn không có. Hết biết cái ông này, sống bằng không khí hay sao thế không biết. Nó mở tủ lạnh. Còn hai củ cà rốt, một ít thịt, đậu que, khoai tây và mấy quả trứng gà. Chắc làm được vài món đơn giản. Nó sắp phải về, nếu không muốn hứng chịu cơn giận của mẹ.

Đi lấy gạo nấu cơm, nó loay hoay nấu canh, xào đậu que, chiên trứng. Làm cả đống thứ cùng lúc, mệt muốn đứt hơi. Mặt nó ửng hồng lên, mồ hôi chảy dài xuống hai bên thái dương. Mớ tóc mái của nó bết chặt vào trán. Chả biết sao mình lại phải khổ thế này. Kiếp này nó không dám mượn nợ ai nữa >”< .

Nó dọn cơm ra bàn, lấy l*иg bàn đậy lại rồi vội vã chạy lên nhà trên. Kha vẫn chưa ra khỏi phòng. Bướng bỉnh ngoài sức tưởng tượng. Nó thở dài, nói với lên lầu:

- Tui bó tay với anh luôn. Tui về. Anh xuống coi chừng nhà đó.

Không nghe Kha trả lời trả vốn gì hết, nó chán nản đi ra ngoài, không quên khép cửa lại. Con mèo tam thể nhà Kha vừa đi chơi đầu về nhìn thấy nó, đến cọ cọ cái đầu tròn tròn êm êm vào chân nó, kêu meo meo. Nó vuốt đầu con mèo, lầm bầm:

- Chủ của mày làm tao mệt chết rồi đây!

Con mèo vẫn meo meo tỏ vẻ hiểu những gì nó đang nói (^^!) . Nó mang giày, dắt xe đạp ra ngoài, còn thò tay qua cái lỗ trên cánh cổng để gài cổng lại. Tiếng meo meo vang lên chào nó. Nó hơi cười, leo lên xe nhấn mạnh pê đan. Làn gió đầu hôm mát rượi tan ra theo nụ cười của nó. Hình như nó không giận Kha.

Sau khung cửa sổ trên lầu, một ánh mắt buồn dõi theo nó.

Nó lo về trễ bị la nên đạp thật nhanh, không kịp để ý thấy một chiếc taxi quẹo vào và đậu ngay trước cổng nhà Kha. Và con mèo chẳng kêu meo meo nữa.

Kha đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc xe đạp của Linh khuất sau ngõ quanh ra khỏi con phố. Mặt hắn chợt đỏ bừng. Hắn xấu hổ vì kiểu hành xử của mình khi nãy. Ai lại đi nhõng nhẽo với một đứa nhóc thua mình tận 4 tuổi hả trời?

Đói bụng quá. Bảy giờ rồi còn đâu. Cái bao tử hắn bắt đầu biểu tình. Dù sẽ không ăn nhiều nhưng cũng phải đi nấu cái gì đó thôi, không thì chết đói mất. Chậc, cả tuần chưa đi chợ, không biết tủ lạnh còn gì ăn được không đây. Kệ, có gì ăn nấy đỡ một bữa, mai tính. Hắn nghĩ vậy và định đi xuống dưới thì chợt khựng lại. Một chiếc taxi dừng ngay cổng. Cửa xe mở và hắn giật mình. Ba mẹ!

Hắn vội vàng chạy ra mở cổng. Thường thì ba mẹ hắn không về giờ này. Ba mẹ hắn đều là doanh nhân, lúc nào cũng bận rộn với hàng núi công việc. Hồi hắn còn nhỏ ba mẹ không có thời gian lo cho hai anh em nên hắn và anh hai toàn ở nhà nội, một tuần giỏi lắm gặp ba mẹ được hai hay ba lần gì đấy. Từ sau khi anh hai mất thì ba mẹ thường đến nhà nội chứ ít về nhà, hắn có cảm giác ba mẹ không còn coi nơi này là nhà nữa. Có lẽ thế.

Và hắn, từ ngày hôm đó đến nay, hắn chưa từng ăn cơm chung với ba mẹ.

Ba mẹ lướt mắt qua hắn trước khi đi vào nhà. Hắn đóng cổng rồi mới trở vào. Ba hắn đã đi lên lầu, còn mẹ đang đứng ở ngay đầu cầu thang, nhíu mày:

- Nhật, nhà dơ quá.

- Dạ, để con lau liền. - Hắn đáp vội. Lại Nhật. Hắn thích được gọi bằng tên Kha hơn, đó là tên của anh hai nhưng cũng là tên của hắn mà?! Nhưng cái tên đó sẽ nhắc lại nỗi đau với ba mẹ nên hắn đành chịu - Ba mẹ ăn cơm chưa, con đi nấu...

- Khỏi, đã ăn ở ngoài rồi. - Mẹ ngắt lời hắn rồi cũng đi lên lầu.

- Ơ... dạ.

Hắn hơi hẫng trước câu trả lời ngắn quá sức tưởng tượng của mẹ nên chỉ cuối đầu dạ khẽ rồi đi lấy xô và giẻ lau nhà. Cả tuần nay hắn bù đầu vì bài vở, thêm nữa ba mẹ về rất muộn, về tới nhà là lên phòng luôn nên hắn chẳng buồn lau nhà làm gì. Hôm nay ba mẹ về sớm được một bữa nhưng xem ra cũng chẳng có gì khác hết, lát nữa chắc hắn lại một mình ăn cơm với cái ti vi thôi. Mà nghĩ tới đó hắn lại lười đi nấu cơm với làm đồ ăn quá trời.

Lau nhà xong hắn đói rã rời. Vô bếp, hắn ngạc nhiên hết sức khi thấy mâm cơm đậy l*иg bàn tươm tất. Hắn giở l*иg bàn ra, há hốc miệng trước tô canh thịt với cà rốt, một dĩa đậu que xào và một dĩa trứng chiên. Hèn chi hắn cứ thắc mắc là sao nhóc Linh về muộn thế, ra là cậu nhóc ở lại làm cơm tối cho hắn. Lòng hắn ấm lại chút vui mừng không tên. Hắn mỉm cười vu vơ. Cậu nhóc đó, thật là biết cách gieo hy vọng vào lòng hắn, và hắn thì cho dù đã biết trước nhưng chẳng bao giờ tránh khỏi niềm hy vọng đó được. Hắn thật ngốc.

Hắn ngồi xuống ăn cơm. Đúng là nhóc Linh, nấu ăn ngon hết chỗ chê. Hắn biết là rất kỳ cục, nhưng vẫn không thể ngăn được cái miệng mình cười toe toét. Được người mình thích nấu ăn cho, bảo sao hắn không cảm thấy hạnh phúc. Chưa bao giờ hắn thấy ăn cơm một mình vui như lần này ^^ .

--o0o--