Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mua sắm dường như luôn là thú vui bất tận của nữ giới, và mẹ Linh với mẹ Kha hết sức hào hứng để chứng minh điều đó. Sau khi từ Thung lũng Tình Yêu về tới khách sạn, cả hai vui vẻ thông báo là sẽ đi mua sắm vào buổi chiều và bảo với phần còn lại của phái đoàn muốn làm gì thì làm. Bé Khánh chớp ngay cơ hội, ôm cứng lấy tay ba đòi đi ăn kem. Linh quay qua định hỏi Kha có muốn đi đâu chơi không nhưng thấy Kha có vẻ mệt, nó lôi Kha về phòng bắt Kha đi ngủ, mặc dù Kha đã bảo là không cần nhưng nó vẫn một mực đẩy Kha lên giường. Cuối cùng không cãi được, Kha đành phải nghe lời. Nó cười hài lòng, chỉnh điều hòa cho mát một chút rồi ra khỏi phòng, đi tìm Quyên.

Bà chị ác ma của nó đang ở trong phòng loay hoay với cái máy ảnh. Không biết bả chụp được những gì mà vừa xem đi xem lại vừa cười rất khoái chí. Nó có thể cảm thấy một luồng tà khí phát ra từ chị nó khi nó đẩy cửa bước vào phòng.

- Chị không đi chơi hả? - Linh ngồi xuống giường tò mò nhìn Quyên - Chị chụp cái gì vậy?

- À, hehe, muốn coi thì lại gần đây!

Gương mặt cáo già phởn chí của Quyên làm Linh lạnh người, nhưng nó cũng nhích qua phía Quyên để nhìn vào màn hình cái máy ảnh. Mặt nó đổi màu sau khi xem mấy tẩm hình mà Quyên bảo là “lãng mạn” và “đầy chất nghệ thuật”.

- Chị... chị chụp hồi nào vậy? Em nhớ là em đâu có đi gần anh ta dữ vậy đâu! - Linh nhăn nhó. Quyên cười hì hì:

- Thôi đi nhóc con, bằng chứng rõ ràng vậy mà còn chối được à? Ừ hai đứa mày không đi gần nhau, chỉ là đi sát nhau thôi hà!

Nói xong Quyên phá ra cười lăn lộn khi mặt Linh hiện rõ một chữ “ngượng” . Cười đã đời, nhỏ đứng bật dậy:

- Thôi tao với mày ra ngoài dạo một vòng đi. Tao muốn chụp phong cảnh.

Nói là làm, nhỏ kéo Lính ra ngoài. Thong thả đi cạnh nhau, nhỏ mới thấy đúng là nhóc Linh còn nhỏ thật, cả hình dáng lẫn tuổi tác. Dù gì đi nữa, thằng em nhỏ chỉ mới là một cậu nhóc sắp lên lớp chín và đúng ra, nó phải được sống thật vô tư. Nhỏ nghĩ thế, đột nhiên cảm thấy có lỗi kinh khủng. Nhỏ đưa tay ra nắm chặt lấy tay Linh. Lúc này cả hai đang ở trên một đồi thông nhỏ, cách khách sạn khoảng mười lăm phút đi bộ. Trong tiếng nhạc thông rì rào, giọng Quyên thoáng buồn, thành khẩn:

- Linh, tao xin lỗi.

- Hả? Sao tự dưng xin lỗi? - Linh nhíu mày khó hiểu, nhìn Quyên như thể nhìn một người vừa trở về từ mặt trăng. Bà chị nó thật kỳ lạ. Nội cái việc xin lỗi một cách chân thật thế kia cũng đủ làm nó thấy sợ rồi.

- Tao không phải là người chị tốt. Tại tao treuu6ghẹo ghép đôi mà bây giờ mày với thằng Kha mới...

- Em với anh ta hoàn toàn không có gì hết! - Linh cắt ngang lời Quyên và giật tay mình ra - Do vậy chị không cần xin lỗi em.

- Nhưng hai người... thật tình trông giống như một cặp vậy! - Quyên chưa chịu thua. Linh nhún vai:

- Chị chỉ suy diễn lung tung. Mà em đã nói là em không bỏ mặc Kha đâu, vì em là người tốt. Chỉ có vậy thôi.

Linh bước nhanh lên mấy bước rồi chợt dừng lại, quay nhìn Quyên bằng một ánh nhìn không rõ có ý nghĩa gì:

- Và nếu mà em thích anh ta thật thì người có lỗi chính là em, cho nên chị cũng không cần xin lỗi em làm gì.

- Sao tự nhiên mày lại nói thế? - Quyên cố kiềm giữ một nụ cười. Nhỏ cảm thấy câu nói của Linh đã thừa chữ “nếu”. Thằng em này thật là thú vị - Vậy nếu sau này mày thích nó thiệt, tao chỉ cần chúc mừng là được phải không?

- Chị đừng nói tào lao!

- tao không nói tào lao! Hy vọng mày sẽ không để Kha phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào, và nhớ đối xử tốt với nó.

- Làm như chị gả anh ta đi ấy! Sao không đi nói với cô nào vô phước, nói với em làm gì?

- Thì gả nó cho mày hay gả mày cho nó cũng rứa thôi mà.

- Chị... chị...

Thấy Quyên cười khoái chí, Linh chỉ biết đỏ mặt bỏ đi. Nó biết càng nói thì chỉ càng tạo cơ hội cho bà này chọc ghẹo thêm chứ chẳng làm gì.

Nhỏ Quyên còn bận ăn hàng nên Linh đi bộ về khách sạn trước. Nó thấy mẹ Kha đang đứng ngay trước cửa phòng, và hình như đang nhìn về phía phòng nó. Có vẻ như bà đã có một buổi mua sắm thành công, căn cứ vào đống đồ bà xách ở hai tay. Bà cười chào nó:

- Con đi chơi về đấy à?

- Dạ, chỉ đi dạo loanh quanh thôi ạ... A mà bác ơi... - Linh lên tiếng khi thấy mẹ Kha vừa quay lưng đi - con thấy... Kha có vẻ không khỏe...

- Ừm? - Mẹ Kha nhìn nó chằm chằm khiến nó bối rối, nhưng nhớ tới ánh mắt buồn của Kha, nó lại không kiềm được:

- Bác... bác không muốn hỏi thăm Kha sao?

- ...

- Chuyện đó... con nghĩ Kha đã luôn là người bị tổn thương nhiều nhất đấy ạ.

Nó nói vậy rồi nhắm mắt chờ đợi cơn thịnh nộ của mẹ Kha, vì biết mình đã nói ra một điều lẽ ra không nên nói, nhưng chờ mãi không thấy gì, mở mắt ra thấy mắt mẹ Kha hình như có nước, nó hết hồn vội vàng xin lỗi rồi chạy về phòng.

Khi nó mở cửa vô phòng, Kha vẫn chưa dậy. Ánh nắng chiều xứ cao nguyên xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên gương mặt Kha một màu buồn. Nó cởϊ áσ khoác rồi đến ngồi bên giường. Nhìn Kha lúc ngủ thật cô độc, khiến nó không kiềm được ý nghĩ muốn chạm vào Kha. Nó đưa tay lên, bàn tay dừng lại trong không trung lâu thật lâu trước khi chạm nhẹ vào gò má Kha. Thật ấm và dễ chịu.

- Cậu đang làm gì vậy?

- Á! - Bịch! - Ui da!!!

Kha đột ngột mở mắt và lên tiếng hỏi làm Linh hoảng hồn giật nảy người rồi lọt luôn khỏi giường. Khi nó nhăn nhó ngồi dậy thì Kha đang nhìn chằm chằm vô mặt nó, có ý đợi một câu trả lời. Nó gãi gãi đầu, khó chịu hỏi lại:

- Làm gì mà nhìn tui ghê vậy?

- Thì chứ hồi nãy cậu làm gì tui mà tui hỏi không trả lời? - Kha tỏ ra không dễ chịu thua - Cậu nói sợ tui làm gì cậu, nhưng xem ra người sợ phải là tui mới đúng ha!

- Anh... anh nói vậy là sao? - Linh hơi đỏ mặt, nhưng nó vẫn cãi bướng - Tui chẳng làm gì anh hết! Đừng có suy diễn lung tung!

- Nhưng rõ ràng là cậu...

- Dẹp, không nói chuyện này nữa! - Linh đứng dậy, cắt ngang lời Kha - Anh còn nhắc tới chuyện này nữa, tui không tha cho anh đâu nghe chưa?

- Nè, sao cậu vô lý quá vậy? Nè...!

Không thèm nghe Kha phản bác, Linh lấy quần áo rồi vô nhà tắm đóng cửa một cái rầm thiệt mạnh khiến Kha đành im luôn. Cái thằng nhóc bạo lực này thật chẳng có chỗ nào ưa nổi, không hiểu sao hắn thích được. Rõ ràng là nó đã làm gì mờ ám, vậy mà giờ còn quay lại đi dọa hắn cơ chứ. Con nít mà không coi người lớn ra ký lô nào hết trơn.

Bữa ăn tối nay dễ chịu hơn hôm qua. Kha hết sức vui mừng vì bàn ăn không nằm cạnh cửa sổ nữa, các món ăn thì do ba Linh đặt nên không làm hắn nghĩ ngợi gì. Mẹ hắn với mẹ Linh vui vẻ bàn chuyện mua sắm hồi trưa này, thỉnh thoảng hắn bắt gặp ánh mắt mẹ nhìn mình nhưng hắn chưa kịp hiểu ý nghĩa của cái nhìn đó thì mẹ đã quay qua mẹ Linh tiếp tục câu chuyện. Hắn chợt nhớ lời ba hắn nói hôm trước khi đi Đà Lạt: “Đi Đà Lạt với mẹ, đừng để ý nghĩ ngợi chi nhiều” . Ba hắn chỉ nói vậy thôi nhưng hắn đã thấy vui đến không ngủ được. Vì điều đó chứng tỏ ba cũng còn quan tâm hắn. Và trong hắn lại bắt đầu nhen nhóm cái hy vọng một lúc nào đó ba mẹ sẽ tha thứ cho mình.

Vui chơi cả ngày, vừa xong bữa tối bé Khaán đã dụi mắt kêu buồn ngủ. Mẹ Linh dẫn cô bé lên phòng, hẹn hai người lớn còn lại lát nữa đi dạo mát. Nhỏ Quyên quay qua rủ Linh với Kha đi đạp xe đạp đôi.

Ba người thuê một chiếc xe đôi với một chiếc xe thường. Mới đầu Linh đi xe thường còn Kha với Quyên đi xe đôi với Kha. Hắn đến phát cáu vì con nhỏ đã giành ngồi trước mà lại cứ luôn miệng càu nhàu than thở sao hắn không phải là “ấy ấy” của nhỏ, làm hỏng mất một buổi tối lãng mạn. Cuối cùng, đi chưa hết một vòng hồ Xuân Hương, con nhỏ đã ngoắc Linh dừng lại để đổi xe. Mặt Linh lạnh như băng lộ rõ vẻ không hài lòng.

- Chị lại ép em đi với anh ta cho chị chọc ghẹo chứ gì!?

- Ai thèm! - Quyên le lưỡi - Mày không đi với nó tao cũng chọc được hà. Tại giờ tao thích đi một mình. Mày cũng qua đây đi thử cho biết xe đôi là gì đi, hì hì ^^!

Linh biết mình không thể nào cãi lại bà chị sẵn dòng máu ác ma nên đành miễn cưỡng đưa xe cho Quyên. Nhỏ cười hài lòng. Hehe nói gì thì nói hai người đó đi chung với nhau nhỏ mới có hứng để trêu chọc chứ.

Kha ngồi trước, Linh ngồi sau và chiếc xe tiếp tục dạo thêm một vòng hồ Xuân Hương. Đêm nay không lạnh như hôm qua, thời tiết dễ chịu nên có nhiều người đi dạo thành từng cặp hay từng nhóm, và tất nhiên cũng không thiếu những chiếc xe đạp đôi như tụi nó. Kha mừng vì không có ai nhìn ngó xì xào như hôm qua.

Sau một hồi im lặng vì không biết nói gì, một lát sau, Linh khịt mũi, lên tiếng hỏi:

- Anh thi đại học gì vậy? Đừng nói với tui là thi Kinh tế theo ý ba mẹ nha.

- Đâu có! - Kha cười hiền - Tui thi Đại học Khoa học tự nhiên. Mà cậu hỏi chi vậy?

- Bộ tui không được hỏi hả?

- Tui có nói vậy đâu! - Hết biết thằng nhóc này, chưa gì đã cáu lên rồi. Tự dưng Kha có linh cảm về một tương lai không mấy sáng sủa dành cho mình.

- Vậy... chuyện... - Linh ngập ngừng. Nó có chuyện muốn nói với Kha nhưng lại không biết mở lời thế nào. Mặt nó nóng dần lên dù tiết trời đang rất mát mẻ - chuyện...

- Cậu sao thế? - Kha cảm thấy thắc mắc. Linh hiếm khi tỏ ra lúng túng như vầy.

- Tui... - Linh tự cốc đầu mình một cái. Rõ ràng là không nói ra được rồi - Chậc, thôi bỏ đi. Không có gì đâu.

Trả xe xong, ba đứa xuống chợ ăn bánh tráng nướng mỡ hành. Đi ngang một chỗ bán đồ lưu niệm, Quyên lôi hai tên kia vào và mua tặng cả hai một cặp móc đeo chìa khóa bằng gỗ. Nhỏ yêu cầu người bán khắc tên Kha lên một cái, tên Linh lên một cái. Rồi cuối cùng, bằng một hình thức man rợ nà đó mà nhỏ đã ép được Linh nhận cái chìa khóa có khắc tên Kha và Kha thì nhận cái có khắc tên Linh. Để chắc ăn, nhỏ dịu dàng nói thêm là sau này bất cứ khi nào nhỏ hỏi tới mà không có thì cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

Vì thế, hai nhân vật đáng thương chỉ biết nhìn nhau thở dài rồi đút món quà vào túi.

Buổi tối hôm đó, khi đã êm ấm nằm trong mền, Linh lấy cái chìa khóa ra ngắm nghía rồi nhìn bờ vai gầy và nhỏ của Kha đang quay về phía mình, Linh tự hỏi có nên nói ra cái điều nó định nói hồi chiều này hay không.
« Chương TrướcChương Tiếp »