Chương 43

Buổi trưa im ắng, và bằng một cách nào đó mà trong phòng chỉ có hai người: Kha và Linh. Cửa phòng hé mở, Linh đoán là bà chị hai của nó chắc đang lảng vảng đâu đó bên ngoài, nhưng thời tiết nóng và mùi bệnh viện làm nó mệt nên nó gần như nằm bẹp trên cái giường nhỏ dành cho người nhà bệnh nhân, chẳng hơi đâu mà để tâm bà chị gian xảo đang âm ưu chuyện gì. Bị chọc riết nên cũng chai rồi.

Kha ngồi bó gối trên giường bệnh. Hắn chỉ muốn về nhà. Ở bệnh viện làm hắn thấy bất an. Mỗi lúc mở mắt ra thấy toàn màu trắng và không khí thì ngập mùi thuốc sát trùng, hắn cảm nhận mình ngày càng lún sâu hơn vào cái bóng tối trong chính con người mình. Chuyện hồi mười một tuổi lại quay về ám ảnh hắn, đến mức hắn có cảm giác chỉ ít phút nữa thôi, mẹ hắn sẽ xuất hiện với ánh mắt đóng băng và cho hắn một cái tát. Ba mẹ vẫn chưa vô thăm hắn, mà hắn cũng không biết trong tình trạng này, mình có muốn gặp ba mẹ hay không.

Hắn cứ suy nghĩ hoài, nếu hôm đó người ra đi là hắn thì sao? Chắc là ba mẹ cũng sẽ đau khổ, nhưng hắn biết, đó sẽ không phải là một nỗi đau quá lớn, sẽ sớm nguôi ngoai thôi. Và anh hai sẽ có cả quãng đường rực rỡ phía trước, không bị hắn cản trở hay làm vướng bận nữa.

Phải đó, sẽ tốt hơn nếu anh hai là người còn lại.

Nhưng nếu vậy, hắn sẽ không quen nhỏ Quyên, cũng không gặp được Linh. Con nhỏ đó nếu không có hắn, nhỏ sẽ dựa vào ai nhỉ? Ai sẽ ngồi bên cạnh con bạn cô độc của hắn mỗi khi con nhỏ bị tổn thương đây? Và còn Linh nữa. Nếu hỏi điều gì hắn tiếc nhất nếu lỡ đánh mất thế giới này, thì chắc đó là cậu. Vì tim hắn đã lỡ in quá sâu đôi mắt trong veo bướng bỉnh và những thoáng cười hiếm hoi rạng rỡ như nắng của cậu mất rồi. Vì hắn thật lòng rất thích Linh.

Nhưng hắn không biết, liệu hai người đó có thể trói buộc hắn với thế giới này được không?...

- Anh lại đang suy nghĩ lung tung hả?

Hắn giật mình ngẩng đầu khỏi hai cánh tay. Linh đã leo lên giường ngồi trước mặt hắn từ lúc nào không biết, và đang quan sát hắn bằng đôi mắt tĩnh lặng. Hắn luôn cảm thấy khó khăn không biết cậu đang giữ điều gì đằng sau ánh nhìn đó.

- Sao cậu biết tui nghĩ lung tung? - Kha cười hiền. Linh khịt mũi. Nó không vui khi thấy nụ cười không thật đó.

- Nhìn là biết ngay. Nghĩ gì vậy, nói nghe coi!

- Không có gì. Tự dưng nhớ anh hai thôi - Hắn im lặng một lúc rồi trả lời. Giữ trong lòng hoài cũng thấy khó chịu - Tui cứ hay nghĩ sao hồi đó anh hai lại cứu tui, tui đâu có đáng để ảnh hy sinh như vậy. Anh hai là người tài giỏi, tương lai rất đẹp. Còn tui chỉ là đứa trẻ không ai cần tới...

Linh không giải thích được cảm giác đau trong lòng mình lúc này. Nó không thể chịu nỗi khi thấy Kha như vậy. Quá khứ quá nặng nề cứ hết ngày này qua ngày khác, đè nặng lên đôi vai gầy và nhỏ của Kha. Nó muốn xua đi nỗi ám ảnh trong Kha, không muốn Kha phải đau buồn thêm nữa. Bảy năm chẳng phải là quá nhiều rồi sao. Nhưng nó lại không biết mình phải làm gì. Làm sao để chia sẻ bớt gánh nặng trong Kha đây?

- Nè, anh nghe tui nói không? - Linh xích lại gần hơn và nắm lấy tay Kha. Những ngón tay thanh mảnh ngọ nguậy một lúc rồi nằm yên trong tay nó. Nó thấy mặt Kha đỏ lên như mặt trời.

- Ừ, cậu nói đi.

- Tui không thích nhìn anh như vầy chút nào! - Linh nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Kha, cố tìm một cái gì đó trong ánh nhìn màu huyền buồn rượi - Anh cứ đổ hết tội lỗi lên đầu mình chi vậy, nếu người ta muốn tha thứ thì đã tha thứ rồi, còn con người mà đã không muốn thì dù anh khổ sở thế nào người ta cũng không hiểu được đâu.

- Nhưng mà ba mẹ tui...

- Tui không có nói ba mẹ anh! - Linh cắt ngang lời Kha - Tui chỉ mong anh nên vị tha với bản thân một chút. Anh có biết sao lúc đó anh hai anh lại làm vậy không?

- ...

- Đơn giản là vì ảnh không muốn sống trong một thế giới không có người mình yêu thương. Nếu lúc đó không làm vậy, ảnh sẽ sống trong ân hận suốt đời vì đã để mất người quan trọng ngay trước mặt mình. Tui cũng có em gái mà nên tui hiểu tình cảm của ảnh. Khánh mà gặp tình huống đó thì tui cũng sẽ hành động giống anh hai của anh thôi. Phải bảo vệ em của mình chứ.

- Nhưng mà tui không đáng...! Tui...

Kha ấp úng, giọng nghe như sắp khóc. Linh siết chặt hơn tay “ông già” trong tay mình, bối rối khi chạm phải những vết sẹo ngang dọc trên cổ tay Kha.

- Anh hai anh không trách anh đâu, thiệt đó. Ảnh đã tặng cho anh cuộc sống và tương lai của anh, ảnh mong anh sống hạnh phúc. Cho nên anh làm ơn sống cho mình đi và đừng có tự dày vò bản thân nữa được không?

- Có đáng phải vậy không? - Kha gục đầu lên vai Linh. Hắn thấy mình kiệt sức. Những lời Linh nói khiến cảm xúc ào ào tràn tới như muốn xổ tung khỏi l*иg ngực hắn. Hắn không hiểu, không hiểu gì hết! Chỉ thấy đau thắt lòng...

- Nếu anh hỏi anh hai anh, ảnh sẽ nói là đáng đó! Chẳng có gì là không đáng khi bảo vệ người mình yêu thương cả, hiểu chưa đồ ngốc?!

Linh nói xong, giật mình khi một giọt nước ấm nóng rơi xuống tay mình. Nó lặng người, cảm nhận được rõ ràng vết thương trong Kha đang chảy máu. Tự nhiên mong muốn được bảo vệ cho Kha.

Giọng Kha vang lên, nhẹ như gió nhưng cứa vào lòng nó như một con dao sắc:

- Tui đau lắm. Lúc anh hai còn ở bên tui thì tui toàn ngang bướng hỗn hào với anh. Vậy mà anh lại vì tui mà... Anh mất mà tui cũng không được nhìn lần cuối cùng...

- ... - Linh không thể nói được gì. Nó cảm thấy mình cũng sắp khóc đến nơi. Vì nó bất lực không làm được gì để vơi đi nỗi đau trong lòng Kha hết.

- Tui ngồi trong bệnh viện như một tảng đá vô cảm trong khi người ta chôn anh... Tại sao người ra đi lại là anh hai chứ?... Tại sao lúc đó tui không thể khóc... Cũng không nói ra được một lời xin lỗi khi quỳ trước mộ anh... Tui đau lắm cậu biết không...

Linh buông tay kha ra và chồm tới ôm chặt Kha. Nó có cảm giác chỉ cần thêm một giây thôi là Kha sẽ sụp đổ, sẽ mãi mãi không còn là Kha nữa. Và nó không thể để chuyện đó xảy ra, nó không thể để mất Kha được. Nước mắt Kha thấm vào vai áo nó, ấm nóng. Vô thức, nó hôn lên tóc Kha. Kha cần được khóc.

- Tui biết, tui biết mà - Nó nhẹ nhàng nói và để yên cho Kha khóc. Có lần chị hai nó ngồi nhìn con búp bê xếp bằng giấy để trong tủ kiếng, nó không biết con búp bê đó có ý nghĩa thế nào với bà chị nó, nhưng tự dưng bả lại nói với nó là “ Khóc sẽ đỡ đau hơn ha mày!”

Nó cứ ôm Kha như vậy thêm một lúc nữa. Cảm giác rất ấm áp. Không ngờ anh ta lại dễ khóc thế. Ai mà trông thấy không chừng lại nghĩ nó bắt nạt Kha cũng nên.

- Cậu với Quyên giống nhau thật, biết cách làm cho người ta bình tâm - Nó nghe giọng Kha sụt sịt. Dễ thương ghê. Nó cười nhẹ:

- Anh thấy đỡ hơn là tốt rồi. Sau này đừng suy nghĩ cái kiểu như hồi trước đến giờ nữa nghen. Anh như vậy làm nhiều người lo lắng lắm đó. Cả anh hai anh cũng không vui đâu.

- Ừ. - Kha cười khẽ. Linh thấy lòng mình nhẹ hẳn đi.

Cảm giác lúc này thật yên bình, Kha ước thời gian trôi chậm lại một chút. Hắn thích hơi ấm từ Linh, thích cái cách cậu quan tâm hắn. Chợt nghĩ cậu không thích hắn cũng không sao, miễn hắn cứ được ở cạnh cậu thế này là được.

- Hai đứa mày, có thể dừng cái cảnh rồ-man-tíc này lại được không?

Tiếng Quyên vang lên như tiếng chuông báo thức, làm Linh giật mình và ngay lập tức buông Kha ra. Và khi quay lại nhìn, cả nó và Kha đều cảm thấy sốc: ba mẹ Kha đang đứng ngay cửa phòng. Nó thảng thốt nhìn Kha. Mặt Kha tái đi.

- Ba... mẹ...

Mẹ Kha lên tiếng với giọng không rõ cảm xúc.

- Mẹ muốn biết chuyện giữa hai đứa là thế nào.

Quan hệ giữa hai đứa là thế nào? - Mẹ Kha lặp lại câu hỏi, vẫn bằng giọng nói không cảm xúc đó. Linh đưa mắt nhìn Kha. Nó thấy mặt Kha trắng bệch.

- Tụi... tụi con... - Kha lúng túng, lời nói rời rạc tuôn ra. Hắn cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, bởi chính bản thân hắn còn không rõ mối quan hệ giữa mình với nhóc Linh là gì thì làm sao giải thích cho mẹ hắn hiểu được? - Tụi con chỉ... Tụi con không có gì hết...

Linh nhíu mày khi nghe Kha nói mấy chữ “không có gì hết”, mặc dù nó không biết sao mình lại thấy không vui vì những lời đó. Mẹ Kha bước tới một bước:

- Tại sao hai đứa lại ôm nhau?

Quyên nửa muốn cười nửa muốn khóc trước tình huống này. Hai đứa Kha và Linh gần đây có nhiều cảnh thân mật hơn trước, điều này làm nhỏ hết sức khoái chí, mà khoái nhất là nhóc Linh ngày càng vô ý để lộ nhiều sự quan tâm và tình cảm đối với Kha hơn trước. Nhưng mà “ngọt ngào” tới mức không chú ý gì đến xung quanh thế này thì nguy hiểm quá. Ba mẹ Kha xuất hiện đột ngột trong khi nhỏ đang mải mê quay phim cảnh tượng lãng mạn nên nhỏ cũng không kịp phản ứng, hai đứa kia thì mải mê chìm đắm trong thế giới riêng chỉ có hai người từ đời nào mất tiêu rồi. Thành ra đành chịu thôi, bão đã đến nơi có chạy cũng không kịp. Làm người nhiều khi phải đối mặt với thực tế phũ phàng là vậy đấy.

- Là tại con. Bác đừng la Kha. Con ôm anh ta chứ anh ta không có ôm con! - Linh im im rồi tỉnh rụi trả lời. Cả Kha và Quyên đều nhìn nó chăm chăm như thể nó là một con gì đó vừa rơi từ trên trời xuống.

- Linh, cậu... cậu gì vậy? - Kha mở to đôi mắt đang chứa đựng một mớ hỗn độn những cảm xúc ngạc nhiên, bất ngờ và hoảng loạn. Nhưng Linh vẫn “lạnh” như không.

- Tui chỉ nói sự thật thôi.

- Nhưng tại sao...? - Mẹ Kha xen vào, giọng cao lên như đang kiềm nén cái gì đó. Linh, vẫn ngồi yên trên giường, bình tĩnh trả lời:

- Tại vì con không thể để Kha chịu đựng thêm nữa. Bảy năm không phải là quá đủ rồi sao? Tại sao hai bác lại đối xử với Kha như vậy??

Câu hỏi của Linh chẳng khác gì một quả bom nguyên tử vừa được kích nổ. Căn phòng chợt im ắng, như thể mọi âm thanh đã bị quét sạch ra ngoài hành lang.

- Thôi Linh, đừng nói mấy chuyện đó - Sau cùng Kha cũng lấy lại được tiếng nói. Nhưng nhóc Linh hoàn toàn chẳng có ý định nghe lời hắn.

- Nhưng anh cứ thế này mãi thì sẽ chết đó. Nếu bị tổn thương thì phải phản ứng chứ. Anh một mình đau khổ vầy thì được gì, ba mẹ anh có chịu hiểu cho anh đâu! - Linh tức tối, lời nói cứ thế vọt ra khỏi miệng nó như cái vòi nước được mở van. Quyên lừ mắt nhìn đứa em trai. Nhỏ cảm thấy trước giờ mình chứ từng thấy cá tính này của thằng nhóc.

- Linh, mày có biết mày đang nói gì không vậy?

- Em biết - Linh đáp gọn lỏn - Chị cũng thấy anh ta khổ sở thế nào mà. Chị đã từng chứng kiến anh ta đối xử với bản thân thế nào đúng không? Chị đã suýt mất anh ta không chỉ một lần, nhớ không?

Quay ra nhìn ba mẹ Kha, Linh nói chậm rãi:

- Con xin hai bác đừng làm tổn thương Kha nữa. Kha cũng là con trai của hai bác kia mà!

- Đây là chuyện riêng của gia đình bác - Ba Kha nhìn Linh bằng ánh mắt nghiêm khắc khiến Linh bất giác nhích người về phía sau, sém nữa là té luôn vô người Kha - Cháu quan tâm như vậy hình như không đúng lắm. Cháu biết được bao nhiêu mà lại nói như vậy?

Linh tức và sốc cực độ. Mặt nó đỏ ửng lên. Trong mấy phút, đầu óc nó trống rỗng và nó không nói được lời nào hết. Người nó run lên, không rõ là vì giận hay vì sợ nữa.

Kha nắm lấy tay Linh để trên nệm. Cậu nhóc quay lại nhìn hắn và hắn đau lòng khi đọc thấy trong mắt nhóc một sự tổn thương. Hắn đâu muốn đem lại nhiều rắc rối thế này cho người hắn thích. Thấy có lỗi quá...

Ánh nhìn hiền lành của Kha khiến Linh bình tâm lại. Nó hít một hơi sâu, cố nén đống cảm xúc hỗn độn trong lòng xuống. Tay Kha đang nắm chặt tay nó, nó hy vọng anh ta sẽ không buông ra giữa chừng. Tại vì nó thích hơi ấm đó, thích đến mức không muốn để mất.

- Có thể con không biết gì nhiều - Linh nhẹ nhàng bắt đầu lại - Nhưng con biết Kha đã đau khổ như thế nào, con đã chứng kiến Kha tổn thương nhiều thế nào. Hai bác sao chẳng bao giờ nghĩ cho anh ta một chút. Chuyện của anh Kha, người đau khổ nhất chẳng phải là Kha sao?

- Cháu! - Mẹ Kha tức giận ra mặt làm Kha hoảng hồn. Từ hồi anh hai mất đến nay, hắn chưa từng thấy mẹ giận như vậy. Sợ Linh sẽ chọc tức mẹ thêm, hắn siết nhẹ tay cậu nhóc, khẩn khoản:

- Linh, được rồi, cậu càng nói là chuyện càng tệ hơn đó.

Quyên thấy không khí căng thẳng quá, nhỏ lùi lùi rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Phải gọi người cứu viện thôi, chứ không sớm muộn gì Linh cũng sẽ bị quẳng ra khỏi phòng mất. Bình thường thằng nhóc cũng biết kiềm chế, sao hôm nay lại nóng tính dữ vậy không biết!?

Hehe, chắc là vì phải bảo vệ “người ta” nên mới thế... Đã vậy, nhỏ sẽ bảo vệ cả hai đứa nó. Bởi vì dù sao nhờ “chuyện tình” của hai đứa mà nhỏ mới có thêm chút lý do để thấy cuộc đời có “màu hường”, hì.

-o0o-