Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sức khỏe của Kha đã ổn định nên hắn được xuất viện. Bà nội và thím út nhất định không cho hắn về nhà mà bắt hắn đến nhà nội ở vài ngày cho khỏe hẳn. Chú út cũng nói hắn về nhà ở một mình đâu có ai chăm sóc, mọi người không yên tâm. Quyên đứng kế bên, cười cười nhìn Kha. Ít ra thì sau bao nhiêu năm, cuối cùng nhỏ đã có thể thấy nụ cười của Kha nhẹ nhõm được đôi chút. Rồi nhỏ lẩn thẩn nghĩ, nếu nhóc Linh thấy nụ cười của Kha lúc này chắc là thằng nhóc sẽ vui lắm. Sáng ra thấy nhóc em có vẻ vẫn còn mệt nên nhỏ không cho nó đến bệnh viện, bắt phải ở nhà nghỉ ngơi. May cho thằng nhóc hôm nay không phải đi học.

- Quyên, tao hỏi cái - Kha khều vai Quyên - Nhóc Linh sao rồi?

- Thì vẫn nằm bẹp ra đó thôi, nhưng đỡ hơn hôm qua nhiều - Quyên nhìn nét lo lắng trong mắt Kha, phì cười - Chắc là mày lo cho nó lắm ha. Muốn qua thăm nó không?

- Ừm...

- Để tao xin phép nội chở mày về nhà tao trước, chút nữa tao chở mày về nhà nội, hen?

- Cảm ơn mày - Kha nhe răng cười. Nhỏ Quyên đúng là rất hiểu hắn.

- A, anh Kha! Chị hai nói anh Kha bị bệnh, giờ anh Kha khỏe chưa?

Hắn vừa bước xuống xe, bé Khánh từ trong nhà nhào ra nắm tay hắn lắc lắc, đôi mắt hạt nhãn xoe tròn thật dễ thương. Hắn mỉm cười xoa đầu cô bé.

- Anh khỏe rồi. Ừm, anh ba đâu rồi Khánh?

Quyên cười khúc khích khi thấy Kha nhìn quanh quất tìm Linh. Đúng là một cặp trời sinh mà, hehe. Dễ thương chết đi được.

- Anh ba ngủ rồi, ảnh nói ảnh mệt. Anh Kha vô đây phụ Khánh xếp chong chóng tặng anh ba cho ảnh mau khỏe đi! - Khánh hào hứng kéo hắn vô nhà. Quyên mỉm cười dắt xe vô sân. Thân thiết thế này cũng tốt, trước sau gì cũng là người một nhà mà, hì.

Sàn nhà bày la liệt giấy màu. Bé Khánh không biết làm chong chóng nên hắn phải làm mẫu một cái rồi chỉ cho cô bé từng ly từng tí. Quyên ngồi ngó, tỉnh bơ cười ruồi. Kha giỏi mấy thứ thủ công này chứ nhỏ thì chịu thua, hồi cấp một cấp hai nhỏ toàn quăng bài tập thủ công cho mẹ hoặc nhóc Linh làm giùm, bởi vậy lúc nào điểm cũng cao nhất lớp hết. Phải biết tận dụng nguồn nhân lực xung quanh mình chứ.

Sau khi bé Khánh đã hài lòng với một chùm chong chóng đủ màu sắc, hắn mới được rời khỏi “bãi chiến trường” kéo, hồ dán, giấy màu để lên thăm Linh. Quyên ngồi bó gối trên ghế salon, nhìn hắn cười ẩn ý “ Cho tụi bây chút không gian riêng tư đó!”, khiến mặt hắn đỏ lên như trái cà chua. Không thèm cãi lại con bạn tinh quái, hắn đi lên lầu. Cửa phòng Linh khép hờ chứ không đóng. Đưa tay đẩy cửa, tim hắn đập dồn lên. Kể ra thì khá lâu rồi hắn không đặt chân vào phòng cậu, sao tự nhiên thấy hồi hộp quá trời.

Linh nằm ngủ trên giường, hắn mỉm cười nhìn tay chân cậu nhóc dang rộng như đang bay. Dễ thương quá chừng. Xung quanh cậu, sách vở bày bừa tùm lum. Mà toàn sách tiếng Anh luyện thi TOEIC mới dễ sợ chứ. Khi nghe Quyên bảo nhóc Linh học Anh văn rất khá, hắn không hề hình dung là đến mức này. Giỏi thiệt. Hắn thấy sao mình vô tâm quá, nói là thích cậu nhưng cậu thích cái gì, cậu giỏi cái gì hắn cũng đâu biết.

Hắn dọn sách vở lại cho gọn gàng mà cũng để cho có chỗ ngồi xuống giường. Hắn cố gắng làm nhẹ nhàng hết sức để không đánh thức cậu. Hình như hắn chưa từng ngắm nhìn thật kỹ khi cậu nhóc đang ngủ bao giờ. Ừm, cũng tại trước giờ hắn toàn để cậu lo cho hắn thôi, có lỗi quá.

- Tui xin lỗi.

Kha nói thật nhỏ, tay hắn chạm nhẹ vào tay cậu. Rồi hắn nắm tay cậu, thật khẽ. Hắn thích Linh, thật sự rất thích. Thích cái cách cậu lạnh lùng ngang bướng nhưng không phải là vô tình. Thích những suy nghĩ đôi khi cứng nhắc và có phần “người lớn” của cậu. Thích cách cậu thẳng thắn (hay bạo lực) bộc lộ những điều mình nghĩ mỗi khi không vừa lòng chuyện gì đó. Và thích cả cách cậu bảo vệ hắn trước ba mẹ hắn ngày hôm qua nữa.

Chỉ riêng sự tồn tại của cậu, đối với hắn đã cả một niềm hạnh phúc và may mắn lớn lao. Hắn thật ngốc, nhỉ?

Hắn cúi xuống, mũi hắn và mũi cậu chạm nhẹ vào nhau. Lông mi cậu nhóc dài ghê. Tóc mái cũng dài, xòa hết qua một bên, và hắn có thể nhìn thấy vết sẹo trên trán cậu. Thiệt tình, tập xe đạp kiểu gì mà tới mức đổ máu thế không biết, chả bù với Quyên, con nhỏ kể lên xe nhấp nhấp mấy cái là chạy được liền (thần kinh vận động tốt mà). Nhưng cậu còn nhỏ mà, cứ dính dáng với hắn và cái tình cảm ngốc nghếch của hắn thế này liệu có tốt không?!

Tự nhiên hắn thấy buồn ghê. Môi hắn suýt chạm môi cậu, nhưng hắn khựng lại. Không nên đúng không...

- Á, thôi chết!

Kha đứng bật dậy, mặt đỏ lựng.

Linh vừa trở mình, và bằng một cách nào đó mà môi cậu đã chạm vào môi hắn!!!

Vẫn nằm nghiêng như thế, Linh mở mắt nhìn Kha chằm chằm. Hắn có cảm giác cả người mình nóng bừng, bốc khói trước cái nhìn đó. Không biết nói gì hay phản ứng thế nào cho đúng, hắn lí nhí nói xin lỗi rồi vội vã ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa khép lại, Linh ngồi dậy với gương mặt đỏ như gấc và tim đập như điên trong l*иg ngực. Sao... sao nó lại trở nên như vầy?...

Nó mệt nhưng nó không ngủ, chỉ nằm trên giường vậy thôi. Nghe tiếng bé Khánh ríu rít, nó biết Kha tới nhưng nó không muốn xuống gặp. Chính ổng nói ổng với nó không có gì mà, gặp hay không vốn đâu phải vấn đề. Mà chắc gì ông già đó đã tới đây để gặp nó đâu chứ!

Nằm một hồi chán, nó lôi đống sách tiếng Anh chất thành chồng trên cái bàn gần giường tính đọc cho đỡ buồn. Mới đọc được vài trang, nó nghe tiếng chân bước lên cầu thang nên vội vàng bỏ sách xuống giả bộ ngủ. Chả hiểu sao nó cảm thấy đó là Kha, mà nó thì không biết nói gì với ông già đó nên cứ giả bộ ngủ cho yên chuyện. Lúc Kha dọn dẹp, mấy lần nó định ngồi dậy càu nhàu: “Khỏe chưa mà chạy lăng quăng vậy?”, nhưng nghĩ sao lại thôi. Kệ ổng.

Kha nắm tay nó, thật dịu dàng. Không biết có phải nó suy diễn không, nhưng nó có cảm giác đó là cách Kha biểu lộ tình cảm với nó. Tại vì nói gì thì nói, nó biết rõ Kha thích mình, chỉ là nó cố gắng không để ý và coi như không biết. Mà sao giờ nó không còn thấy khó chịu với tình cảm của Kha nữa. Nó bắt đầu thích những khoảnh khắc dịu dàng Kha dành riêng cho nó, điên thật. Nó cũng không rõ sao mình không cho anh ta một đấm khi anh ta cúi sát mặt nó đến mức mũi cả hai chạm vào nhau...

Chuyện gì đang xảy ra với nó vậy nè?

Mà, cái chạm môi vô tình ban nãy... hình như đâu phải vô tình đâu ha!? (^^~) Hình như là cố ý đó ha!? Nhưng mà là ai đã cố ý thì... chắc chỉ có tác giả mới biết ^^!

Quay qua bàn, nó thấy một cái chong chóng cắm trong lọ đựng viết. Chắc là của Kha. Nó cầm lấy, thổi phù một cái. Những chiếc cánh chong chóng đủ màu bắt đầu quay nhè nhẹ trong ánh nắng nhạt lung linh rọi xiên qua ô cửa sổ. Ông già đem thứ này để dụ nó chắc. Bất giác nó mỉm một nụ cười.

Hết giận được. Thiệt tình.

Kha ngáp dài rồi ngả người nằm lăn ra sàn nhà lót gỗ. Hắn đang ở hàng hiên sau nhà, gió mát thoang thoảng hương hoa bưởi. Ngước mắt nhìn lên cái chuông gió treo trên mái hiên, hắn thấy lòng nhẹ nhõm khi nghe tiếng leng keng vui tai. Đúng là ở đây tốt thật, đỡ ngột ngạt hơn ở nhà. Ba mẹ có vẻ sẽ không đến thăm, hắn cũng chẳng còn hy vọng mấy vào chuyện ba mẹ sẽ thay đổi thái độ với mình nên cứ kệ, dù gì hắn đã quen rồi. Để ý thì cũng có được gì đâu.

- Ông ngốc kia, nằm đây chi vậy? - Cái giọng ngang phè quen thuộc làm hắn giật thót mình ngồi bật dậy. Hay thiệt, vừa mới thoáng nghĩ tới cậu xong thì cậu đã xuất hiện rồi. Nhóc Linh tháo ba lô ra rồi ngồi xuống cạnh hắn. Cậu nhóc mặc bộ đồ thể dục, cả người ướt mồ hôi. Trừ lần đầu gặp cậu ra, giờ hắn mới lại có dịp thấy cậu nhóc “phong trần” thế này.

- Cậu vừa đi đánh lộn hay sao vậy? - Hắn cười nhìn mái tóc cậu rối bù. Ánh mắt cả hai chạm nhau, hắn lập tức đỏ bừng cả mặt. Hôm qua sau khi rời phòng cậu là hắn đòi nhỏ Quyên chở về đây luôn, chẳng kịp giải thích gì hết. Không biết cậu nghĩ gì, không chừng lại tưởng hắn có ý đồ gì với cậu thì chết.

- Hôm nay có thi đấu ở trung tâm thể thao. Giải võ thuật cấp quận hằng năm đó. - Linh mở túi ngoài ba lô, lôi ra một cái huy chương, tỉnh bơ - Nhìn vầy thì khó biết được nó là vàng hay đồng hen?

- À, nếu là cậu thì chắc là vàng rồi - Kha trả lời mà không cần suy nghĩ. Linh quả thật rất “đáng sợ”, rõ ràng hôm qua trông cậu còn mệt mỏi vậy mà hôm nay đã có thể đi “chinh chiến” rinh về một cái huy chương rồi. Cho nên nếu chọc giận cậu thì mềm xương là cái chắc.

- Anh xiên xỏ gì tui đó hả? - Linh lườm hắn - Tui còn chưa hỏi anh chuyện hôm qua đó nha.

- A, chuyện đó... - Hắn ấp úng, mặt lại đỏ gắt lên - Xin lỗi cậu... tui... tui chỉ, ừm, cũng không biết nói sao...

Linh thấy Kha tội nghiệp quá nên chỉ cười xòa rồi nằm dài ra sàn, không thèm chất vấn nữa. Nhìn bộ dạng đó của Kha nó có cảm tưởng dồn ép thêm một hồi chắc Kha khóc mất.

- Cậu thi đấu chắc cũng mệt rồi sao còn tới đây chi?

Kha vô nhà bưng ra ca nước dừa với một cái ly. Mặc dù không phủ nhận là cậu đến làm hắn vui lắm.

- Thì tui tới coi anh khỏe chưa - Linh ngồi dậy cầm ly nước dừa Kha đưa cho, liếc Kha một cách không hài lòng - Anh không muốn thì tui đi về à. Bộ anh tưởng tui dư sức lắm chắc, thi đấu xong mệt gần chết mà còn phải chen lấn xe bus để tới đây thăm anh hả? Tại tui lo cho anh... á!...

Nói một tràng rồi Linh giật mình nhận ra mình lỡ lời, nó im bặt, mặt đỏ lừ lên. Kha mở tròn đôi mắt đen:

- Lo cho tui?

- Ờ thì... - Khổ chưa, cái miệng hại cái thân. Giờ có muốn chối cũng không được. Linh đành gật đầu - Ừ, rồi sao?

- Không có gì. Tui vui thôi. - Kha cười hiền khiến Linh hơi ngẩn người một chút, thấy lòng chợt bình yên lạ. Nó với Kha cứ ngồi như vậy thêm một lúc nữa, uống nước dừa và nói chuyện vu vơ trong khi nắng xế gay gắt đã bắt đầu nhạt dần và gió chiều lãng đãng dạo chơi khắp nơi. Linh thích nhất những lúc thế này. Ở cạnh Kha luôn cho nó cảm giác ấm áp.

Gần tối Linh chào bà nội với thím út Kha để đi về. Kha đi bộ với Linh ra trạm xe bus (có ánh mắt bà nội dõi theo phía sau ^^!). Hắn muốn nắm tay Linh ghê gớm nhưng lại sợ người khác nhìn thấy, hơn nữa cũng sợ cậu nổi cơn bạo lực nên ngập ngừng mãi rồi đành chặc lưỡi tiếc nuối: thôi vậy. Nhóc Linh quan sát Kha đi cạnh mình với thái độ bối rối như thế mà thấy vui vui. Nó không biết rằng mình với Kha có thể như vầy mãi không, nhưng mà, ừm, được một người nào đó thích, cảm giác thật không tệ.

Kha ở lại nhà nội một tuần. Nhỏ Quyên đã bắt đầu đi làm thêm trong một nhà sách nên thỉnh thoảng mới ghé thăm Kha được, trong khi Linh thì đến mỗi ngày. Hai đứa được dịp ngượng chín người khi thím út chọc: “Tụi con làm gì mà như vợ chồng mới cưới vậy?!”. Người chọc là thím út, vậy mà cuối cùng Linh lại nổi cáu không thèm nhìn mặt Kha. Hắn vừa đến gần, chỉ định hỏi lý do cậu giận thì cậu bắt giunhù hắn làm hắn hết dám lại gần cậu nữa. Chán quá, hắn bỏ lên sân thượng tưới hoa. Hồi xưa cũng có lần anh hai bắt giun nhát hắn, hắn sợ quá trời nhưng không dám khóc trước mặt anh hai nên chạy lên sân thượng đóng cửa, khóa trái luôn rồi mới khóc. Anh hai đứng ngoài năn nỉ ỉ ôi gần hai tiếng đồng hồ hắn mới chịu mở. Lần đó, sẵn không ưa anh, hắn im im không nói chuyện với anh đến cả tuần lễ. Nhưng mà thật ra, nhìn anh buồn hắn cũng đau lòng nên rốt cục đành bỏ qua chuyện đó.

Nghĩ lại, thấy như mới hôm qua.

Cuối ngày hôm đó, trước khi về nhóc Linh đã xin lỗi hắn. Hắn chỉ cười hiền mà không nói gì.

-o0o-
« Chương TrướcChương Tiếp »