Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
-o0o-

Cởi cái áo khoác đồng phục của nhà sách ra, nhỏ Quyên quăng ba lô qua một bên rồi ngồi phịch xuống ghế. Hôm nay chẳng biết ngày gì mà khách đông đột biến, thiệt mệt muốn chết luôn. Nhưng mà muốn có tiền thì phải ráng làm thôi, nhỏ đang cần mua một bộ màu nước xịn để xài cho đã.

Quyên vừa cầm cái remote lên tính bật ti vi thì nhóc Linh bước vô nhà. Bà chị liếc nó một cái gian như cáo, tự nhiên nó giật thót người, cảm thấy bất an tràn ngập.

- Ủa, hôm nay chị về sớm vậy? - Nó ra vẻ tỉnh bơ - À, ba mẹ có nói đưa bé Khánh về ngoại chơi nên về trễ.

- Hờ, mày biết ba mẹ về trễ nên cũng đi hẹn hò tới giờ này phải không? - Giọng thì nghiêm nhưng mặt nhỏ Quyên thì cười hết sức nham nhở làm Linh không biết nên phản ứng thế nào. Nó trả lời nhát gừng:

- Em có đi hẹn hò gì đâu.

- Chứ không phải mày đi gặp thằng Kha hả? Vậy không phải hẹn hò thì là gì? - Quyên mỉm cười. Linh mím môi:

- Em chỉ đi thăm anh ta thôi. Hẹn hò gì chứ.

- Vậy là mày hết buồn nó cái vụ dám nói giữa tụi bây không có gì rồi ha.

- Em đâu có dư hơi mà đi buồn chuyện đó - Linh không nén được tiếng thở dài - Thiệt ra trong hoàn cảnh đó, nếu là em thì em cũng phải nói vậy thôi, sao trách anh ta được. Mà đúng là không có gì thiệt mà.

Quyên nhìn đứa em trai một hồi, ngập ngừng:

- Mày có nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôm đó người bước vô phòng không phải ba mẹ Kha mà là ba mẹ mình không?

Linh lắc đầu, ánh mắt tĩnh lặng thoáng nét lo âu. Nó đến ngồi cạnh Quyên. Trong vài phút, không gian yên áng đến đáng sợ.

- Có phải mày cũng bắt đầu có tình cảm với thằng Kha rồi đúng không? - Quyên đắn đo rồi hỏi thẳng. Linh nhăn mặt:

- Chị nói gì kỳ vậy? Làm gì có chớ!

- Tao thấy vậy đó, người ngoài sáng suốt mừ. Nhưng thôi, mày nói không thì là không - Quyên cười ruồi - Tao chỉ nghĩ nếu thiệt mày đã có ý với nó thì nên nghiêm túc nhìn nhận tình cảm của mình.

- Em đã nói là em không...

- Thì đã nói tùy mày nói sao cũng được - Quyên ngắt lời Linh - Nhưng chuyện của tụi bây, tao nghĩ là sớm muộn gì ba mẹ cũng biết, và 99,9% là sẽ phản đối. Lúc đó sẽ có rất nhiều khó khăn và tổn thương. Cho nên mày phải rõ ràng, hoặc là từ bỏ ngay lúc này, hoặc là cùng với Kha vượt qua mọi chuyện. Quyết định là ở mày với nó thôi.

Linh im lặng. Quyên nhìn đôi chân mày thanh chau lại và gương mặt căng thẳng của nhóc em, vừa thấy buồn cười, vừa thấy tội nghiệp. Nhỏ có chút hối hận vì đã gây ra chuyện này. Nhưng giờ thì không thể dừng lại được nữa. Khổ ghê.

- Chuyện này thằng Kha chắc cũng nghĩ tới rồi. Tao mong hai đứa bây hạnh phúc, cho dù tụi bây lựa chọn cái gì thì tao cũng ủng hộ. Cứ biết vậy đi ha!

Quyên đi lên lầu, để lại phía sau ánh mắt khó hiểu và âu lo của nhóc Linh. Nó không biết phải làm gì cho đúng, khi bản thân nó còn không biết tình cảm của mình là gì. Và khi chịu nhìn nhận rồi, liệu nó có đủ dũng cảm và lòng tin để vượt qua mọi khó khăn không?

Lúc đó, ở nhà nội Kha, Kha cũng đang đối mặt với một tình huống tương tự. Đi với nhóc Linh ra trạm xe bus xong, hắn quay về thì thấy mẹ đang đứng trước bàn thờ, nhìn chăm chăm tấm ảnh anh hai. Hắn thấy mừng vì Linh đã về, mẹ hắn mà thấy cậu nhóc ở đây thì không hay lắm. Hơn nữa tính Linh thẳng quá, không khéo chọc giận mẹ như hôm trước trong bệnh viện thì khổ.

Mẹ thấy hắn bước vô nhà nhưng không nói gì. Hắn cũng không nghĩ mẹ đến đây vì mình nên thưa mẹ một câu rồi hắn lên phòng khách ở tầng trên bắt ti vi coi. Bắt lòng vòng một hồi không biết coi cái gì, hắn bắt chước Linh để Cartoon network rồi ngồi ngơ ra nghe một đống tiếng Anh xí xô xí xào. Vậy nhưng nhóc thích, hắn cũng phải ráng mà lĩnh hội mới được.

- Con tắt ti vi đi, mẹ có vài chuyện muốn hỏi con.

Hắn giật mình suýt té ghế. Mẹ đến ngồi xuống cái ghế đối diện hắn. Hắn cầm remote bấm nút tắt rồi nhìn mẹ chờ đợi. Trong lòng hắn thoáng hoang mang. Chắc mẹ muốn hỏi chuyện hắn với Linh. Biết trả lời sao bây giờ.

- Con với Linh sao mà quen nhau? Gặp nhau hồi nào?

- A... dạ thì... - Hắn gãi đầu lúng túng. Đúng là mẹ hỏi chuyện đó thật - Gặp hồi tháng hai. Con qua nhà Quyên chơi nên...

- Bắt đầu hẹn hò chưa? Có làm gì quá đà không?

Cách đặt vấn đề quá thẳng thừng của mẹ làm Kha sốc. Quá đà là sao? Nắm tay, ôm, hôn, hắn với Linh đều từng trải qua nhưng chỉ là do “hoàn cảnh đưa đẩy” hoặc là “tai nạn ngoài ý muốn” nên chắc không phải là quá đà đâu ha. Kha liếʍ môi, khó nhọc trả lời:

- Chỉ là con thích Linh thôi chứ Linh thì không thích con. Cho nên làm gì có chuyện hẹn hò với quá đà hả mẹ?

- Vậy hả? - Mẹ hắn vẫn điềm tĩnh tới mức làm hắn thấy lo sợ - Mẹ thì lại cứ nghĩ là Linh lôi kéo con...

- Dạ không phải đâu! - Hắn hết cả hồn. Sao mẹ lại nghĩ vậy được không biết - Con nói thiệt là tụi con cũng giống như, ừm, bạn bè, còn chuyện trong bệnh viện hôm bữa là do...

- Thôi được rồi - Mẹ ngắt lời hắn - Mấy chuyện đó không cần nhắc lại. Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, mẹ với mẹ của Linh là bạn bè, Linh cũng mới chỉ là học sinh cấp hai. Mẹ không quan tâm hai đứa thật ra là thế nào, miễn đừng đi quá giới hạn là được.

- Dạ - Hắn không biết nói gì, chỉ dạ thế thôi. Mẹ hắn tiếp:

- Con lớn tuổi hơn, chắc là suy nghĩ cũng chính chắn hơn Linh. Nếu con thích nó, con hãy suy nghĩ xem điều đó có tốt cho nó không. Nhất là khi ba mẹ Linh biết chuyện này.

- Dạ. Chuyện đó... - Hắn quay đầu lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, tránh ánh mắt mẹ đang xoáy vào mình. Lâu lâu mới nói chuyện với mẹ, sao hổng thấy vui chút nào hết trơn - Con cũng có suy nghĩ rồi,...

- Vậy thì tốt. Giờ mẹ có chuyện phải về công ty, con cứ nghỉ ngơi đi.

Mẹ đi rồi, hắn vẫn ngồi thẫn thờ tại chỗ. Những điều mẹ nói không phải là hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng cứ đứng trước Linh là mọi điều hắn đã nghĩ lại bay biến mất tiêu. Nhưng mà sau chuyện hôm trước ở bệnh viện, hắn lại thấy băn khoăn trỗi dậy mạnh mẹ trong lòng. Phản ứng của ba mẹ hắn đã vậy, sau này ba mẹ Linh hắn cũng chưa hình dung nổi sẽ thế nào. Linh năm nay lên lớp chín, là một năm học rất quan trọng, nếu lại thêm chuyện này làm cậu phân tâm thì sao, vậy có phải hắn đã làm hỏng tương lai của cậu không? Hắn thấy không hề có chút hy vọng gì ba mẹ Linh sẽ chấp nhận cho hắn với Linh dù chỉ đơn giản ở cạnh nhau như bây giờ. Biết đâu hắn sẽ làm tổn thương đến Linh thì sao?

Hắn phải làm sao đây...

Linh mới vừa về nhưng không biết sao giờ hắn lại thấy nhớ quá...
« Chương TrướcChương Tiếp »