Chương 5

- Tao về, cảm ơn mày trước nghen Kha. Còn mày Linh, học hành cho đàng hoàng đó!

Sau khi tống vào tay hắn một bọc đồ ăn to tướng và tặng nhóc Linh một câu dặn dò nhẹ nhàng chẳng khác gì đe dọa, Quyên quay đầu xe đi về. Thở dài trước cái sự giang sơn dễ đổi bản tính khó dời của nhỏ bạn thân, hắn đóng cổng, xách bọc đồ ăn đi vào nhà, với nhóc Linh lẽo đẽo ôm cặp theo sau.

Về nhà từ gần nửa tiếng trước, hắn đã kịp tắm rửa và thay bộ đồng phục đi học bằng một cái áo thun rộng thùng thình và cái quần thể dục. Mái tóc mới gội rũ xuống, nhỏ nước long tong ở bất cứ nơi nào hắn đặt chân. Thôi kệ, đằng nào lát nữa chị Hà (người giúp việc nhà hắn) cũng sẽ lau nhà mà.

Trong khi hắn lúi húi dọn dẹp cái bàn trong phòng khách để lấy chỗ ngồi học thì nhóc Linh vẫn đứng yên ngay gần cửa, nhìn quanh căn nhà. Tới chừng hắn dọn xong xuôi, ngước lên nhìn thì ánh mắt cậu nhóc đang dừng lại trên… mặt hắn. Hắn thoáng bối rối:

- Mặt tui có dính gì hả?

- À không! – nhóc Linh nhún vai và đưa mắt đi chỗ khác – Nãy trước cổng trường anh tui thấy nhiều cô đi qua cứ nhìn anh chăm chăm, tui thắc mắc anh có cái gì mà họ nhìn dữ vậy.

Hắn không biết nói gì, chỉ cười trừ. Mặc dù được nhỏ Quyên trịnh trọng phong cho cái danh hiệu “hotboy dự bị” của lớp nhưng hắn không nghĩ mình có sức thu hút đối với con gái, vì nếu có thì sao đến giờ này hắn vẫn còn cô đơn chứ. Nói cho công bằng thì hắn cũng có một gương mặt dễ nhìn với nước da rám nắng, chân mày đậm, mắt đen và “có hồn” (lời nhỏ Quyên), mũi cao và thanh. Và nếu hắn bỏ được cái thói quen quỷ quái là tự vò cho tóc mình rối bù thì chắc cũng có khối tiểu thư “chết” vì hắn rồi.

Buổi học diễn ra bình thường. Hắn nhận ra thường ngày nhóc Linh bướng bỉnh là thế nhưng lúc này lại rất nghe lời. Khi hắn giảng bài thì cậu nhóc chăm chú nghe, và khi hắn yêu cầu ghi lại một công thức nào đấy thì cậu cắm cúi làm ngay. Mà cái dáng ngồi học của cậu nhóc trông cứ ngộ ngộ, mấy lần hắn suýt phì cười không rõ lý do.

- Cậu tiếp thu nhanh thật! - Hắn khen với một vẻ mặt thật thà sau khi nhóc Linh giải trơn tru một bài toán khó do hắn ra đề. Cậu nhóc nhìn bài toán, mím mím môi, hắn đoán cậu đang cố kiềm giữ nụ cười. Con nít. Cười thì cười, có gì mà phải giấu nhỉ? Hắn nhớ đến lời nhỏ Quyên: “Linh cười dễ thương lắm đó mày! Tao là con gái mà còn phải ganh tị!”. Chà, muốn nhìn thấy nụ cười đó ghê.

Học được hơn một tiếng, hắn quyết định nghỉ giải lao. Hắn xuống bếp lấy bánh bao nhỏ Quyên mua lúc chiều mà chị giúp việc đã hâm nóng lại, thêm hai ly nước cam hắn pha từ chiều để sẵn trong tủ lạnh, đem lên phòng khách. Nhóc Linh đang nằm dài ra bàn như một con mèo lười, mớ tóc mái lòa xòa rũ xuống đôi mắt lim dim.

- Dễ thương quá! - Hắn buột miệng. Lập tức nhóc Linh ngồi thẳng dậy và quắc mắt nhìn hắn:

- Anh vừa nói cái gì đó?

- À… không… không có gì đâu! - Hắn xua tay lia lịa, đẩy dĩa bánh và ly nước cam đến trước mặt cậu nhóc. Cậu lườm hắn một cái rồi bưng ly nước lên.

Cả hai im lặng ăn bánh uống nước. Chợt nhóc Linh lên tiếng:

- Ba mẹ anh không có nhà hả?

- Ừ, hôm nay họ đi dự tiệc, chắc khuya mới về.

Rồi lại lặng im. Hắn len lén ngắm Linh, tự dưng bật ra một câu hỏi mà sau này nghĩ lại hắn thấy mình cực kỳ vô duyên:

- Cậu dị ứng với hai tiếng “dễ thương” hả?

- Có thằng con trai nào thích được khen dễ thương đâu! – Linh lạnh lùng. Hắn chưa chịu ngừng lại:

- Vì vậy mà cậu ít cười?

- Nhiều chuyện quá. Học tiếp đi!

Đến khi nhóc Linh hoàn toàn tự tin để đối mặt với bài kiểm tra ngày mai thì cũng đã tám giờ. Cậu nhóc đòi gọi điện cho nhỏ Quyên qua đón nhưng điện thoại nhà hắn bị hư chưa sửa. Cuối cùng cậu đành đồng ý cho hắn chở về. Đi cùng hắn ra cổng, cậu nói đầy vẻ khách sáo:

- Hôm nay tui làm phiền anh quá!

- Có gì đâu! - Hắn cười hì hì, gọi chị Hà – giúp việc nhà hắn – ra khóa cổng rồi dắt hẳn chiếc xe đạp ra ngoài.

Từ đầu ngõ ra tới ngoài đường hắn nhận được không ít lời trêu chọc của mấy người hàng xóm. Có lẽ trời tối và ánh sáng lờ mờ của đèn đường khiến họ tưởng nhóc Linh là một cô bé nào đó. Nghe tiếng khịt mũi liên tục và luồng nộ khí tỏa ra sau lưng mình, hắn biết cậu nhóc đang bực mình lắm, không còn cách nào khác là phải đạp càng nhanh càng tốt.

Ra đến đường lớn, hắn thở phào nhẹ nhõm. Đằng sau vang lên tiếng càu nhàu:

- Mấy người đó dư hơi ghê ha! – Cái giọng trẻ con tức tối bỗng chuyển sang trêu chọc – Mà… bộ anh chưa có bạn gái hả?

- Tui vầy ai mà thèm để ý! - Hắn nói nửa đùa nửa thật. Đúng ra cũng từng có vài cô ngỏ lời với hắn, nhưng hắn tự thấy mình chưa cần nghĩ tới chuyện đó, vả chăng tim hắn cứ trơ ra thì hắn biết làm sao được.

- Anh sẽ thi đại học nào?

- Cậu quan tâm à? - hắn hơi ngạc nhiên.

- Hỏi cho biết thôi! – nhóc Linh nói theo kiểu ai – mà – quan – tâm!

- Ừm… tui thích khoa công nghệ thông tin của đại học tự nhiên, nhưng… ờ… chắc không được.

- Có gì mà không được? – nhóc Linh có vẻ bất ngờ - Anh giỏi toán vậy mà?

- Ba mẹ ép tui thi kinh tế - Hắn trả lời ỉu xìu. Đầu tháng ba trường hắn sẽ cho làm hồ sơ dự thi, và cái vấn đề này đang làm hắn đau đầu. Gì chứ thuyết phục ba mẹ hắn thì chắc tìm đường lên trời còn dễ hơn.

- Anh nói lạ ghê! – Nhóc Linh lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn – Anh đi học rồi sau này đi làm chứ có phải ba mẹ anh đâu. Vô ngành mình không thích thì cũng bằng thừa, không hứng thú sao học nổi.

- …

- Là con trai phải quyết đoán một chút chứ!

- Ừ! - Hắn cười, thấy lòng nhẹ hẫng như vừa trút được một gánh nặng.

Con đường từ nhà hắn về nhà nhóc Linh khá vắng người. Gió đêm l*иg lộng xổ tung tóc hắn, và cả tóc nhóc Linh (hắn hơi tiếc vì không được nhìn thấy). Dễ chịu quá trời - hắn cười và nghĩ thầm.

- Mát ghê! – nhóc Linh nói. Hắn nghe tiếng cậu nhóc thở nhẹ. Chợt tim hắn đập một nhịp lạ. Hắn giật thót người. Nhóc Linh vừa tựa nhẹ đầu vào lưng hắn. Mặt hắn thoáng chốc nóng bừng lên. Nhưng rất nhanh chóng cậu nhóc ngồi thẳng dậy và làu bàu cái gì đó nghe như là “Xin lỗi, hơi buồn ngủ. Tại gió mát quá!” Tim hắn vẫn chưa chịu trở về nhịp đập bình thường. Hắn nảy ra một ý nghĩ “tội lỗi”: ước gì con đường dài ra thêm một chút.

Đến nơi, nhỏ Quyên chạy ra mở cổng và nhào đến bắt tay hắn một cách nồng nhiệt như thể hắn vừa đoạt huy chương vàng Olympic.

- Cám ơn mày! Mày đúng là bạn tốt!

Nhìn lén nhóc Linh lúc này đã xuống xe và đến đứng bên cạnh con bạn hắn, hắn cười:

- Hồi chiều tao đã nói là mắc nợ mày từ mấy kiếp, giờ phải lo trả thôi.

Nhỏ Quyên huých tay qua nhóc Linh. Thằng nhóc nhìn hắn, ấp úng:

- Ờ… tui cũng… cảm ơn anh. Nếu bài kiểm tra ngày mai mà tui được điểm tốt thì tui… ừm… sẽ mời anh đi ăn kem.

- Ôi trời! - Hắn phì cười nhìn nhỏ Quyên vỗ trán. Chắc nhỏ đang nghĩ tới cái cảnh tượng kỳ quặc là một ông lớp mười hai cao ngồng đi với một nhóc lớp tám “bé bỏng dễ thương” như nhóc Linh vô quán kem.

Thế là hôm đó, nếu ai may mắn có mặt trên quãng đường từ nhà nhỏ Quyên về nhà hắn lúc gần 9 giờ, sẽ thấy có một thằng hâm vừa đạp xe vừa hát toáng lên bài hát “Only love”. Trong đầu thằng hâm ấy đang cầu nguyện một cách vô thức cho nhóc Linh để cậu nhóc đạt điểm mười bài kiểm tra ngày mai. Còn tại sao hắn cầu nguyện điều đó thì cho đến giờ này, đối với hắn, đó vẫn là một điều bí ẩn.