Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 54

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kha nói vậy rồi khẽ cười. Linh tức phát khóc trước nụ cười đó, nó cảm thấy mình bị tổn thương ghê gớm. Quên một người mà mình thích, điều đó dễ dàng đến vậy sao? Từ bỏ đơn giản vậy sao? Đã buông tay là không có hy vọng gì níu giữ? Nó mím môi đứng yên. Thiệt chỉ muốn đập Kha một trận cho đỡ tức mà không được.

- Mà như vậy cũng tốt cho cậu nữa. Cậu không có tình cảm với tui mà, chắc sẽ mau quên thôi.

- Anh mà nói nữa là tui đánh anh đó! - Linh lừ mắt ngó Kha. Nó có cảm giác chỉ thêm một giây thôi là thứ nước ấm và mặn sẽ tràn ra từ khóe mắt đang dần nóng lên của nó - Sao anh suy diễn kỳ cục vậy? Anh thích tui mà sao lúc nào anh cũng tự mình quyết định mọi chuyện, không chịu nghĩ cho cảm giác của tui? Nếu muốn biết tui nghĩ gì về anh, sao không hỏi thẳng tui nè? Anh như vậy làm sao tui nói được là... tui...

Linh chỉ nói tới đó rồi im bặt. Thấy Kha sững người chăm chăm ngó mình có ý chờ đợi phần tiếp theo, nó lại càng lúng túng, mặt mày đỏ lựng lên. Làm sao bây giờ...Nếu đúng như bà chị ác ma của nó nói, nếu thật lời khẳng định của nó sẽ khiến Kha thêm vững vàng, thì chắc nó nên thừa nhận phứt cho xong. Nhưng nó không biết Kha có tin nó không, có tin lời khẳng định của một đứa nhóc sắp lên lớp chín? Từ trước đến nay nó chưa bao giờ quá băn khoăn về khoảng cách bốn tuổi giữa mình với Kha, tại anh ta nhiều khi trẻ con kinh khủng luôn. Nhưng bây giờ thì Kha đã là sinh viên còn nó vẫn chỉ là một cậu học sinh cấp hai, và khi nó buộc phải kiên quyết nhìn nhận một cái gì đó, nó lại thấy cái khoảng cách đó sao mà quá nhiều...

Mà, kệ, nói thì nói. Chậc, nói gì đây trời !!? Nó cố khoác lên mặt mình một vẻ tỉnh như không, dù tim nó đập không khác gì một dàn trống được đánh hết mình.

- Tui... tui thật sự thích những lúc ở cạnh anh như hồi trước. Những lúc như vậy, ưm, tui nói chung là thấy rất vui.

Linh nói xong, chờ đợi một phản ứng nào đó từ Kha nhưng tất cả những gì Kha làm là đứng im như tượng, một lát sau lại đưa tay lên vò vò tóc và trưng ra một bộ mặt ngố hết cỡ. Nó chán nản:

- Anh... bộ anh không hiểu ý tui hả?

Kha không trả lời nhưng ngó cái mặt ổng là nó đủ hiểu. Trong lòng chỉ muốn kêu trời nhưng nó ráng kiềm chế, tìm cách nói nào đơn giản hơn, sát “nghĩa đen” hơn. Chủ yếu là nó thấy nói thẳng ra thì mất mặt quá.

- Anh là người rất quan trọng đối với tui. Nói vậy hiểu không?

- ... - Hai phút im lặng. Cuối cùng Kha lên tiếng - Vì tui đã giúp cậu học Toán hả?

Choáng váng. Hai tay Linh nắm chặt lại, nó ngạc nhiên là nấm đấm của mình chưa bay vô mặt Kha. Trời ơi tức quá mà, đồ đầu đất này. Nói đến vậy mà vẫn khờ khạo suy diễn trật chìa nghĩa là sao chứ. Muốn nó tăng xông máu chết à??? Hết kiềm chế nỗi, nó nhắm mắt và nói mà như hét:

- Tui thích anh đó, hiểu chưa đồ ngốc????

- ... - Khi Linh chịu mở mắt thì Kha đang đứng như trời trồng, mặt ngu ra. Thế giới quanh hắn trong phút chốc bỗng trở nên trắng xóa, mọi màu sắc và âm thành biến mất. Hắn có cảm giác như đang nằm mơ.

Hoặc là lỗ tai hắn có vấn đề, hoặc là cái đầu nhóc Linh không tỉnh táo.

- Cậu... vừa nói gì vậy? - Hắn thận trọng hỏi lại, lạ lẫm khi nghe giọng của chính mình đang chầm chậm trôi vào lỗ tai hắn. May mà còn lên tiếng được.

- Tui đã nói rồi, anh cũng nghe rồi, miễn hỏi lại - Linh lạnh lùng. Mặt Kha đỏ bừng:

- Nhưng mà... tui...

- Tin hay không tùy anh! - Nó khịt mũi, cố che giấu sự ngượng nhùng của mình. Chẳng bao giờ nó tưởng tượng được có ngày mình phải mở miệng “tỏ tình” với một ông ngốc như vầy. Cứ nghĩ ít ra phải cấp ba rồi mới thích một người nào đó, ai mà ngờ đâu...

Năm phút sau, thấy Kha vẫn ngây người như cục đá, Linh đâm bực. Nó tặc lưỡi:

- Nè, tính sao? Tin hay không cũng phải trả lời tui một tiếng chớ?

Kha bối rối gãi đầu mà vẫn không nói tiếng nào. Linh thấy hơi buồn. Bộ tình cảm của nó làm ổng thiếu tin tưởng đến vậy sao? Đồng ý là trước giờ nó có cố tỏ ra thờ ơ thật nhưng ngoài chuyện đó ra, nó có làm gì có lỗi với Kha nữa sao? Sao không chịu tin nó chứ?

- Anh cúi xuống một chút coi! - Nó nhích lại gần Kha hơn, cảm thấy muốn độn thổ ngay lập tức nếu Kha nghe được tiếng tim nó đang đập như điên.

Kha nhìn Linh, đôi mắt đầy dấu chấm hỏi. Nhưng hắn vẫn nghe lời cậu, cúi người xuống. Linh khẽ mím môi rồi choàng tay qua vai Kha. Nó ôm Kha thật chặt, nhưng cũng thật nhẹ nhàng. Chẹp, ít nhất thì làm thế này anh ta sẽ không thể thấy gương mặt đỏ như trái cà chua chắc là hết sức buồn cười của nó.

- Tui nói thiệt. Làm ơn tin tui được không?

- ... - Kha như hóa đá trong vòng tay Linh, chút ý chí phản kháng cuối cùng của hắn cũng nhanh chóng bốc hơi. Ấm áp và hạnh phúc quá, đến mức hắn chẳng nói được gì.

- Hay anh coi tui là con nít nên không thèm tin lời tui? - Linh giận, tuy là nó vẫn không buông Kha ra. Nhưng rất nhanh, cơn giận của nó xẹp xuống khi nghe Kha cười nhẹ rồi cũng vụng về ôm lại nó. Kha lí nhí:

- Tui tin mà. Xin lỗi nhiều vì đã không hiểu và làm cậu buồn.

- ...

- Tui thích cậu.

Kha nói vậy rồi hôn lên tóc Linh. Nó không nói gì, cũng không phản ứng. Nó không muốn thừa nhận, nhưng mà nó rất vui khi nghe Kha nói thích mình. Cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ được nghe anh ta lại ba chữ đặc biệt đó nữa chứ.

Ở sau chậu cây phát tài to, xanh um đặt ở góc hành lang cách đó không xa, nhỏ Quyên, thím út và bà nội Kha hí hửng ngó nhau cười. Hiển nhiên là từ sáng đến giờ mọi người rất lo ngại trước thái độ xa cách của hai đứa, nhưng giờ thì có thể thở phào rồi. Người vui nhất có lẽ là Quyên, nhìn hai đứa này hạnh phúc là cách duy nhất nhỏ có thể giữ lại cho mình chút tin tưởng vào tình cảm con người. Và nói thiệt là nhỏ sung sướиɠ phát điên lên khi từ nay, cơ hội chọc ghẹo hai đứa này cũng mở ra rạng rỡ. Tụi nó công khai thừa nhận rồi còn gì, hehehe.

Ôi, đời sao mà tươi sáng!

Cả bà nội và thím út Kha đều quay sang Quyên:

- Sau này con nên lập một văn phòng dịch vụ mai mối và tư vấn tình yêu hôn nhân gia đình đi. Con có khiếu lắm đó.

Cơn gió nào bỗng tràn qua mát rượi. Chắc hẳn ông trời cũng đang khen ngợi Quyên rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »