Chương 56

-o0o-

Quán Cỏ Dại lúc ba giờ chiều khá vắng khách nên Kha tranh thủ học thuộc cuốn thực đơn. Vì mới vô làm chưa quen nên lâu lâu hắn cứ ghi lộn món khách gọi, may mà chị Nguyên chủ quán dễ tính. Học tới trang các loại bánh, nhìn thấy bánh plan hắn tự nhiên nhớ tới Linh. Nhớ không lầm Quyên từng bảo cậu nhóc rất thích bánh plan, nhưng lần trước hắn làm bánh đã bị cậu làm đổ rồi còn đâu. Vậy là cậu chưa từng ăn bánh tự tay hắn làm nhỉ.

Không biết chuyện tối qua cậu có giận hắn không mà tự dưng cúp máy, hắn cũng ngại nên không dám gọi lại. Không phải hắn cố ý làm cậu khó xử, nhưng nghe giọng rồi lại nhớ người, thành ra không kiềm được. Lỡ mà cậu giận thiệt thì có phải là khổ cho hắn không cơ chứ.

Có tiếng chuông leng keng báo hiệu có khách vào. Tạm dẹp đống suy nghĩ lung tung qua một bên, hắn ngẩng lên và chuẩn bị một nụ cười tươi tỉnh nhất có thể. Và hắn hóa đá ngay giây phút nhìn thấy cái con người mà hắn đang thầm hỏi có giận hắn hay không.

Linh chau mày khó chịu khi thấy thái độ của Kha. Phớt lờ luôn chị phục vụ mặc bộ đồ kiểu Nhật màu xanh vừa mỉm cười chào mình, nó bước tới chỗ Kha:

- Thấy tui mà vẻ mặt như nhìn thấy ma vậy là sao hả?

Kha lúng túng lắc lắc đầu, khả năng ngôn ngữ biến đi đâu mất làm hắn không nói nên lời. Mấy chị phục vụ nhìn hai người đầy thắc mắc, chỉ có chị Nguyên là đứng cười cười. Phải nói nhiều khi hắn cũng sợ kiểu cười của chị Nguyên lắm, cứ thấy sao giống y như con Quyên.

- Em trai em hả Kha? - Chị Nguyên nhìn Linh tò mò.

Linh hơi chột dạ trước cái nhìn đó. Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Chậc, nó cũng không biết sao mình lại đến đây, chỉ biết là từ khi chị nó cứ lải nhải bên tai nó tên cái quán kem Kha đang làm việc, và bảo là “Chỗ đó gần bến Bạch Đằng, lý tưởng cho tụi bây lắm” thì nó cứ nghĩ về chuyện mình có nên đến đó ăn kem thử một lần cho biết không.

Ý nó là, không phải nó tới vì nhớ Kha hay gì đâu.

- Dạ không, bạn em - Kha trả lời nhanh rồi quay sang Linh - Cậu... đến tìm tui à? Sao cậu biết tui làm ở đây?

Linh tỉnh bơ:

- Đến ăn kem không được hả? Mấy giờ anh xong việc?

- Ưʍ... 5 giờ.

- Ờ, vậy cứ làm tiếp đi.

Nó nói xong rồi đi kiếm một bàn trong góc, ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên nó đến một quán kiểu Nhật nên loay hoay mãi mới quen được với cái bàn thấp và mấy tấm đệm dùng để ngồi. Trời ơi, hy vọng là giá tiền đừng cao quá, quán kem gì mà nhìn như cái nhà hàng thế này...

Kha nhìn về phía Linh buồn buồn. Cậu lạnh lùng thật, lâu không gặp mà ánh mắt cậu nhìn hắn vẫn cứ tỉnh như mặt nước, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Cậu... có thật là thích hắn không vậy?

- Kha, đứng đó làm gì, đem thực đơn ra cho người ta đi! - Chị Nguyên đẩy vai hắn. Hắc lắc đầu, mặt đỏ lên:

- Thôi, em... em chưa rành hết thực đơn nữa. Chị kêu mấy chị kia đem ra giùm em đi.

- Không có thoái thoác trách nhiệm nghe chưa! - Chị Nguyên lôi hắn ra khỏi quầy và ấn cuốn thực đơn vô tay hắn, rồi thẳng chân đạp hắn về phía bàn nhóc Linh đang ngồi - Đi lẹ lên, keke!

Kha lúng túng ngồi xuống theo kiểu quỳ (đây là quy định của quán) và đặt cuốn thực đơn lên bàn. Hắn nhìn Linh chăm chú lật lật từng trang thực đơn, tự nhiên lại muốn chạm vào cậu để xem có phải là cậu đang ở trước mặt hắn không. Đang “đắm đuối” ngắm cậu, đột nhiên cậu ngước lên. Hắn vội nhìn đi chỗ khác, tim đánh lô tô trong l*иg ngực.

- Tui muốn uống cocktail kem. Anh biết làm không?

- Ơ... thì biết. Nhưng tui đâu phải nhân viên pha chế. - Hắn gãi gãi đầu. Nhìn Linh hình như hơi mệt mỏi - Nè, bộ cậu không khỏe hả?

- Không, tui bình thường. Tui gọi đồ uống xong rồi đó.

Cậu đưa trả hắn cuốn thực đơn. Hắn chỉ biết thở dài. Vốn đã quen với cách nói chuyện cụt ngủn của cậu nhưng giờ hắn tha thiết mong cậu đừng lạnh quá như vậy, làm hắn không cách nào cảm nhận được tình cảm của cậu hết.

Nhưng mà nói gì thì nói, hắn vẫn thích cậu, vậy mới khổ. Hắn quay vào, mặt đỏ như gấc nói với chị Nguyên:

- Chị ơi, có thể để em pha cocktail kem không ạ?

- Cậu ta gọi món đó à? - Chị Nguyên che miệng cười đầy ẩn ý. Hắn thì không bao giờ biết cái cười đó là sao. Cuối cùng chị Nguyên gật đầu - Ừ, thì tùy em. Mà có cần chị trừ tiền vào tiền lương của em luôn không nhỉ, hô hô.

-o0o-

- Cocktail của cậu nè! - Hắn quệt vội giọt mồ hôi trên trán, để ly cocktail xuống bàn, mỉm cười - Tui làm đó. Cậu uống thử xem có ngon không.

Linh có vẻ ngỡ ngàng. Cầm ly cocktail lên, mặt nó thoáng nét đỏ:

- Tui... tui nói vậy thôi mà anh tự làm cho tui thiệt hả?

- Thì cậu nói cậu muốn uống mà. Tui làm được nên cũng muốn làm cho cậu... ừm.

- Ờ, cảm ơn - Nó mím môi, mặt càng nóng bừng lên không kiểm soát được - Anh đi làm việc đi, ngồi đây với tui coi chừng bị la đó.

Thấy Kha nhìn mình có vẻ buồn, lý trí nó đấu tranh một hồi rồi đành chịu thua. Thiệt tình, sao nó cứ dễ mềm lòng với ông già ngốc này thế không biết. Nó xoắn xoắn hai tay với nhau rồi nói:

- Tui ở đây chờ anh. Lát làm xong mình đi đâu đó chơi. Vậy anh chịu chưa?

- H... Hả? - Kha mắt chữ O miệng chữ A nhìn ngố hết biết, làm Linh càng ngượng hơn.

- Tui nói vậy đó, hả hả cái gì. Đi làm giùm tui đi.

- Ừ, cảm ơn cậu.

Kha mỉm cười rạng rỡ rồi chạy vào trong. Linh ngồi nhâm nhi ly cocktail kem, cố điều chỉnh cho nhịp tim mình trở lại bình thường. Ông già đó mà cứ cười kiểu này chắc có ngày nó bị bệnh tim quá.

Chẹp, lát đi đâu chơi đây ta.

- Mà, ông già làm cocktail ngon thiệt.

Kha thay áo đồng phục ra, xếp gọn rồi cất vào tủ đồ dành cho nhân viên. Ra cửa, thấy Linh đang đứng chờ mình, một niềm vui không tên len nhẹ vào lòng làm hắn không kiềm được nụ cười hạnh phúc. Như vầy có thể gọi là hẹn hò được không hen?

Hắn dắt xe đạp ra, lấy cặp của cậu bỏ lên giỏ xe. Giờ mới giật mình để ý thấy cậu vẫn đang mặc đồ đi học. Hắn ngồi lên xe, e dè nhìn cậu:

- Cậu từ trường ghé đây hả? Không phải học sao?

- Đội chuyên được nghỉ sớm. Tui có trốn học đâu, làm gì anh căng thẳng vậy?

Cậu ngồi lên yên sau, níu nhẹ lưng áo hắn. Tim hắn lập tức hẫng mất một nhịp. Lâu lắm rồi mới lại chở cậu như vầy. Hắn đề nghị ra bến Bạch Đằng chơi một lúc, chờ qua giờ cao điểm cho xe cộ bớt đông tồi muốn đi đâu thì đi. Cậu ừ, nhẹ tênh. Hắn khẽ cười.

Bến Bạch Đằng buổi chiều lác đác vài cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo hoặc ngồi tâm sự. Hắn đỏ mặt nghĩ không biết mối quan hệ giữa mình với nhóc Linh bây giờ có giống như vậy không. Hắn dựng xe rồi cùng cậu ngồi ở một cái ghế đá đặt ngay sát bờ sông. Năm giờ hơn rồi mà nắng vẫn buông nhàn nhạt, gió sông thổi lên mát rượi. Mới đầu hắn với Linh ngồi mỗi người một đầu ghế đá, nhưng được năm phút, Linh liếc hắn, càu nhàu:

- Anh sợ tui ăn thịt hả, sao ngồi tuốt ngoài đó vậy?

- Ơ... - Hắn ngượng chín mặt, vẫn ngồi im re. Linh tặc lưỡi nhìn quanh rồi nhích gần qua chỗ hắn. Không biết nghĩ gì mà cậu búng nhẹ vô trán hắn một cái:

- Anh đó, thiệt ngốc. Sao tối qua nói nhớ tui nghe hùng hổ rành rọt lắm mà, giờ có mỗi việc ngồi gần cũng không dám là sao?

Tay hắn và tay cậu để trên ghế chạm nhẹ vào nhau. Thấy cậu không phản ứng gì, hắn từ từ đan những ngón tay mình vào tay cậu, cảm thấy tim mình sắp tan ra trong sự ấm áp này. Ai đó làm ơn nói với hắ đây không phải là giấc mơ đi. Mà nếu là mơ thì hắn cũng không muốn tỉnh lại chút nào.

Quay qua định nói gì đó với Linh, nhưng thấy cậu đăm chiêu nhìn một đám lục bình đơn độc đang trôi lững lờ, hắn bỗng đâm ngại ngùng không biết phải nói gì. Trông Linh hình như không khỏe lắm.

- Cậu... mệt hả? - Hắn rụt rè lên tiếng. Linh thở dài:

- Ừm... việc học hơi căng thẳng.

- Nếu mệt sao cậu không về nghỉ, đến tìm tui làm chi? - Hắn siết nhẹ tay Linh. Cậu thôi nhìn ra sông mà chuyển ánh mắt hình viên đạn sang phía hắn:

- Chớ đêm qua ai gọi điện nói là nhớ tui?

Linh chỉ nói vậy rồi ngồi im, một thoáng bối rối ửng lên mặt nó. Nó biết Kha vẫn đang nhìn mình, nhưng nó kiên quyết không nhìn lại, cố ý chọc cho ông già buồn, xụ mặt xuống. Như chỉ chờ có thế, nó quay qua chọt chọt, nhéo má Kha. Dễ thương chết được ấy, làm nó cứ muốn ghẹo hoài. Kha bực bội gạt tay nó thì nó dùng một thế võ đơn giản khóa chặt cả hai tay ổng lại, cố tình nương nhẹ để không làm đau Kha. Ông già ngốc này muốn chống cự lại nó à, nằm mơ đi.

Buổi chiều trôi qua thật nhẹ nhàng.

Tối, cả hai vào Co.op Mark ăn pizza rồi Kha chở Linh đi dạo vòng vòng. Hắn chọn mấy con đường như Nguyễn Bỉnh Khiêm hay Pasteur cho đỡ đông đúc ồn ào. Tự nhiên lại nhớ hồi mới quen, lúc cậu đến nhà hắn học xong hắn cũng chở cậu về trên chiếc xe đạp này. Tim hắn đập rộn lên trong khoảnh khắc bình yên được ở bên cạnh cậu. Mong rằng có thể như vầy được mãi.

- Linh... Linh à...!?

Kha giật thót người. Nhóc Linh đang tựa đầu vào lưng hắn. Hắn nghe tim mình đập loạn cả lên, lưng thì nóng bừng bừng. Cậu làm sao vậy cà?

- Linh, cậu sao vậy? - Hắn chạy chậm lại, định dừng xe nhưng Linh lên tiếng:

- Tui thích vậy không được hả? Anh cứ chạy đi.

Hắn nhấn pedan. Chiếc xe đạp lượn hết con đường này đến con đường khác. Linh vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó. Hôm nay cậu lạ thật. Hắn cảm thấy hình như cậu đang có chuyện gì không ổn.

- Cậu... cậu muốn nói gì với tui à?- Hắn đạp chậm hơn, e dè hỏi cậu. Kinh nghiệm cho hắn biết Linh là kiểu người giống Quyên, không thích nói nhiều về bản thân mình.

- Không.

- Vậy sao...

- Tại tui thích. Hỏi nhiều quá.

- Ừ, thì thôi. Tại tui thấy lo cho cậu.

Im lặng một lúc. Hắn nghĩ chắc cậu không muốn nói chuyện nên cũng thôi không hỏi thêm gì nữa. Thiệt tình, muốn hiểu cậu không đơn giản chút nào.

- Học đội chuyên mệt quá. Toán toàn bài khó tui không làm được.

- ...

- Hôm nay tui bị thầy la. Tại mấy đứa còn lại ai cũng biết làm. Nhưng mà tui đâu có đi học thêm tối ngày như tụi nó.

- ...

- Có gì vui đâu mà anh cười vậy hả?

- A... hi hi, xin lỗi cậu. Tại đây là lần đầu tiên cậu chịu nói chuyện của cậu cho tui nghe mà. Tui vui quá nên...

- Xì.

- Cậu đừng buồn, hồi đó tui học đội chuyên cũng như cậu vậy. Mới đầu học chương trình khó chưa quen thôi, từ từ sẽ thấy dễ hơn. Quan trọng là lúc đi thi làm bài được hay không chứ lúc học thì có sao đâu, không biết mới phải học mà.

- Vậy anh chỉ tui học toán được không?

- Ừm...

- Cảm ơn. Tui thấy đỡ hơn rồi ^^! - Linh cười rồi ngẩng đầu khỏi lưng Kha. Hắn tiếc ngẩn ngơ. Trời ạ, uổng quá, đâu phải lúc nào cũng được như thế. Ma xui quỷ khiến thế nào không biết, hắn buột miệng:

- Tui sẽ chỉ cậu học, nhưng mà...

- Sao?

- Cậu... dựa tiếp đi! - Biết mình vừa nói một câu cực kỳ... ngu, hắn đỏ lựng cả mặt, cắm cúi đạp tiếp. Linh làu bàu:

- Nói gì đó, oánh giờ.

- Xin... xin lỗi. - Đèn đỏ. Hắn ngừng xe, hơi nóng lan đến từng chân tóc. Nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ hơn - Cũng trễ rồi, về nha.

- Đi thêm chút nữa đi, sớm mà. - Linh vừa nói vừa níu níu áo hắn. Hắn đầu hàng. Sức đề kháng của hắn hoàn toàn vô dụng trước cậu nhóc. Nhưng mà lý trí hắn vẫn cố vớt vát:

- Về trễ ba mẹ cậu la thì sao?

- Ba mẹ tui đi Hà Nội hết rồi. Hôm nay chỉ có dì tui qua ngủ trông nhà thôi. Đến mười một giờ dì mới qua được, dì toàn đi làm về trễ mà.

- Nhưng... Ơ... - Hắn chưa kịp tìm ra lý lẽ tiếp theo thì Linh đã lại dựa đầu vào lưng hắn. Giọng cậu lạnh tanh:

- Dựa rồi đó. Giờ còn muốn về không?

Gục ngã hoàn toàn. Chẹp, tại hắn ngồi phía trước nên không biết Linh vừa nở một nụ cười gian còn hơn cáo, cùng với gương mặt chuyển dần sang màu cà chua chín. Trong mắt nó, Kha thật dễ thương và dễ dụ.

Gió đêm mát rượi.