Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Extra no.3: BROTHERHOOD

- Hai đứa ăn sáng nhanh lên, ba mẹ sắp trễ giờ làm rồi! - ba vừa nhìn đồng hồ đeo tay vẻ cực kỳ sốt ruột vừa bỏ xấp hồ sơ vào cặp táp. Mẹ thì luôn tay dọn mấy hộp cá với mấy gói mì vô tủ trong khi tranh thủ đọc lại mớ tài liệu. Hắn ngoan ngoãn ăn thật lẹ miếng trứng ốp la trong dĩa của mình, mặc dù thiệt tình là hắn chẳng khoái món này tí nào. Quay sang đứa em trai ngồi kế bên, hắn phát hoảng khi dĩa của nhóc em cách đây nửa tiếng thế nào thì giờ y chang vậy. Không khéo lại chọc giận ba mẹ nữa cho mà xem.

- Nhật, còn chờ cái gì mà không ăn lẹ đi hả? - Thấy chưa, hắn biết mà, ba nổi nóng rồi, vì khi ba giận thì ba chỉ kêu chữ lót thôi chứ không kêu cả tên như thường lệ. Em là Nhật, còn hắn là Minh.

- Em ăn nhanh đi - Hắn đưa em chai nước tương. Em làm lơ, bỏ ra phòng khách. Hắn định ra theo để dỗ em thì mẹ gằn giọng la:

- Kệ nó, không ăn thì thôi, đói ráng chịu.

- Mẹ, tại em sợ món này mà... - Hắn nhớ cách đây không lâu em đã bị nghẹn khi ăn bánh mì với trứng ốp la, nên từ đó rất sợ. Nhưng mẹ hắn chỉ nói:

- Không phải lúc làm nũng. Mẹ không có thời gian để ngồi nghiên cứu nó thích cái gì.

Hắn chưa kịp nói gì thêm thì tiếng ti vi trên nhà vọng xuống, có vẻ như em cố tình mở âm thanh cho lớn lên vậy. Phim hoạt hình Doraemon. Ba mẹ bực mình ra mặt nhưng hắn lại ngồi cười thầm. Em lúc nào cũng nói không thích phim hoạt hình, rồi phim hoạt hình là thứ vớ vẩn dành cho lũ con nít khóc nhè, nhưng hắn biết rõ là em chưa từng bỏ lỡ tập Doraemon nào. Em thật là thú vị.

Chiếc xe hơi dừng trước nhà nội. Chờ hai anh em xuống khỏi xe, mẹ hắn hạ kính cửa trước xuống, dặn dò mấy thứ đại loại như phải học hành đàng hoàng, phải nghe lời bà nội với chú thím út... Tuần này ba mẹ đi công tác nên gửi hai đứa ở nhà nội. Từ nhỏ hai anh em hắn đã quen với chuyện này. Dặn dò xong mẹ xoa đầu hắn rồi chiếc xe chạy vụt đi. Hắn thấy em nhìn theo, để lộ trên nét mặt một thoáng hụt hẫng. Em ngọ nguậy đôi chân mang giày thể thao trắng tinh, lùi sát vào tường rào nơi rợp bóng cây để tránh ánh nắng sớm chói mắt. Hắn xốc ba lô trên vai, bấm chuông rồi len lén nhìn qua em. Em chả thèm để ý gì hắn, vươn vai ngáp một cái rõ to rồi dụi dụi mắt hệt một con mèo. Em có đôi mắt to, đen dịu dàng nhưng lúc nào em cũng cố tình phủ lên đó cả đống băng tuyết, thành ra có vẻ khó gần. Và cũng vì ánh mắt ấy mà mỗi lần hắn có nhã ý bắt chuyện với em là y như rằng lại thất bại thảm hại.

Thấy em nhăn nhó, hình như đói bụng, hắn khẽ mỉm cười rồi đưa em cái bánh mì ngọt. Biết trước là em sẽ đói mà. Em cầm cái bánh, nhìn hắn lạnh tanh. Rồi cuối cùng lí nhí một lời cảm ơn, hắn phải căng tai lên mới nghe loáng thoáng. Thiệt tình!

Ở nhà hắn với em mỗi người một phòng riêng nhưng ở nhà nội thì ở chung một phòng, lại còn phải ngủ chung giường nữa. Em có nết ngủ xấu cực, đầu hôm thì nằm ngay ngắn, đến nửa đêm em nổi hứng nằm xoay ngang lại, may mà đầu chưa lọt xuống khỏi giường, chân tay gác lung tung mà thường là gác lên mặt, cổ hoặc bụng hắn mới khổ. Nhưng hắn thì không dám cằn nhằn, kinh nghiệm đau thương có lần hắn cằn nhằn và em thẳng thừng đá cho hắn một cú vào chân đau điếng, sau đó đùng đùng dọn gối dọn mền xuống sàn ngủ. Hắn năn nỉ mãi không được, bất đắc dĩ phải nằm chờ em ngủ say rồi hắn dậy bế em lên giường. Em nhẹ hều, tóc thơm lừng dầu gội. Chuyện, em là em trai đáng yêu nhất thế giới của hắn mà.

- Đồ khùng! Tự nhiên ngồi đó cười.

Tiếng em lạnh băng kéo hắn ra khỏi mớ hồi tưởng, thuận tay em chọi luôn cuốn sách đang cầm về phía hắn, may mà hắn né kịp.

- Nè, em không được vậy nha! - Hắn nghiêm mặt. Biết là bình thường em vẫn cái kiểu bất cần ấy, nhưng hắn là anh trai của em mà, ít ra em cũng phải tôn trọng hắn một chút chứ.

- Đang bực, miễn nói nhiều. Trả sách đây!

Em nạt hắn cộc lốc. Hắn tức nhưng mắng em nữa chỉ làʍ t̠ìиɦ hình căng thẳng thêm nên hắn chỉ biết lắc đầu lượm cuốn sách em chọi hắn lúc nãy đưa cho em. Sách toán. Em đang làm bài tập.

Nhìn em vò đầu bứt tóc khổ sở, hình như không biết làm bài. Hắn cười cười, có ý chờ coi em có nhờ mình giúp không. Nhưng theo kinh nghiệm của hắn thì chắc là không rồi. Tính em vốn bướng, lại có vẻ không ưa hắn nên từ nhỏ đến giờ em dường như chẳng bao giờ mở miệng nhờ hắn cái gì, toàn là hắn tự biết khi nào cần để làm giúp em thôi.

- Em không làm được chỗ nào, đưa đây anh chỉ cho.

Hắn bước lại gần bàn học. Em đóng tập lại ngay trước khi hắn kịp nhìn vào:

- Không có. Không mượn anh lo.

- Không làm xong bài chiều nay nội sẽ không cho anh dẫn em đi thả diều đâu. Em không muốn thử con diều làm hôm qua hả?

- Hôm nay không đi thì mai đi, không cần thử cũng biết diều của anh không bay được. - Em nói cứng, nhưng hắn biết em đang ít nhiều dao động rồi. Em rất thích thả diều mà. Hắn từng đọc thấy những dòng chữ em viết trong cuốn tập nháp rằng em thích nằm trên cỏ nhìn cánh diều chỉ còn như một chấm nhỏ in trên nền trời xanh xa tít, em thích cảm giác gió đang ôm mình vào lòng, thích được tự do tự tại chạy như bay trên đồi cỏ trải dài như không bao giờ dứt, và thích chọc tức một kẻ “hoàn hảo mà có mỗi việc làm con diều cũng không xong” (nguyên văn lời em) là hắn đây. Hắn không phải không biết làm diều, nhưng hắn không thích thả diều nên không mấy chú tâm. Hắn chỉ đơn giản là muốn nhìn em cười, thanh thản và ấm áp, khi được thoát ra khỏi những áp lực vô hình nào đó đang bao bọc quanh em để hòa mình vào với gió, với cỏ. Em giống như cơn gió nhỏ, còn hắn thì có nhiệm vụ trông chừng để cơn gió đó không bay đi mất.

Hắn giật lấy cuốn tập, cố giữ giọng nhẹ nhàng vì sợ em nổi giận.

- Biết đâu ngày mai lại bận chuyện khác không đi được, hay trời không đẹp như hôm nay thì sao. Đây anh chỉ cho.

Mắt em ánh lên nét giận nhưng em không nói gì, quay nhìn con diều trong góc phòng, nhìn hắn rồi gật nhẹ đầu. Hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh em, mở tập ra coi. Em viết bút mực, chữ rất đẹp, nếu chỉ nhìn qua chắc không ai tin được đó là tập của một đứa con trai học lớp 3, ngang như cua, ăn nói cộc cằn và chuyên đi đánh lộn. Em mà không từ chối lời đề nghị của thầy cô, chịu đi thi vở sạch chữ đẹp thì chắc phải đạt không ít giải thưởng rồi đó chứ, nhưng lần nào em cũng chỉ bảo là “phiền phức”, “không thích” rồi mặc hắn khuyên kiểu gì em cũng nhất định không đi thi. Em nói có đoạt giải cũng chả có ý nghĩa nên em chẳng muốn phí công làm gì.

- Bài này không phải làm như vầy... - Hắn định cầm cây bút mực lên để sửa lại cho em nhưng em giật cây bút khi hắn còn chưa kịp chạm tới.

- Cây này bị chảy mực, mắc công lại dính đầy tay anh. - Em nói ngắn gọn khi thấy ánh mắt hắn ngỡ ngàng. Rồi em mở hộp viết, lấy cây viết chì ra đưa hắn. Cây viết chì ngắn ngủn.

- Sao em không nói ba mẹ mua cho em viết mới? - Hắn nhìn bàn tay em lem nhem vết mực. Mực dính cả trên môi em, có lẽ do lúc nãy em cắn bút mà ra.

- Không cần. Hỏi rồi. Ba mẹ bận lắm nên không có thời gian cho mấy chuyện vặt vãnh này đâu. - Em đưa tay quệt mũi, và thế là mũi em cũng dính mực. Hắn không nhịn được, phì cười. Em của hắn giống con mèo quá.

- Chờ anh chút.

Hắn ra nhà sau, lấy cái khăn mặt đi nhúng nước rồi trở vô phòng. Em đang dùng khăn giấy lau vết mực dây ra bàn. Chắc là sợ nội la. Hắn biết mà, thật ra em rất hiền.

- Mực trên mặt mình không lo, lo cho cái bàn làm gì?

Hắn ngồi xuống ghế, kéo em qua phía mình. Em giơ tay định đánh nhưng hắn chụp tay em lại. Chẹp, em chỉ đánh trúng nếu hắn cố tình muốn vậy thôi, chứ ít ra lúc này hắn không muốn ăn đòn oan uổng. Hắn thả tay em ra.

- Mặt em dính mực. Để anh lau cho rồi muốn làm gì thì làm.

- Để tự tui lau!

Em giật cái khăn. Hắn, sau một hồi chứng kiến em lau toàn chỗ không cần thiết, ngứa mắt quá phải giật cái khăn lại.

- Đưa đây, lau gì trật lất hết vậy? Biết nhận sự giúp đỡ khi cần thiết mới là khôn ngoan đó nhóc.

Mắt em nhìn hắn tóe lửa, em rất ghét bị kêu là nhóc. Nhưng em không phản ứng gì nữa, để mặc hắn cầm khăn lau mực trên mặt mình. Hắn cố tình vò mạnh làm mũi em đỏ ửng lên, em chẳng thèm kêu đau lấy một tiếng, chỉ bực bội gạt tay hắn ra. Em thật dễ thương. Và hắn khoái bắt nạt em thế này.

-o0o-
« Chương TrướcChương Tiếp »