Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
-o0o-

Mười giờ đêm. Giải xong mấy bài toán khó, Linh nhoài người nằm dài ra bàn, thở phào nhẹ nhõm. Công nhận Kha có khiếu sư phạm ghê, mấy dạng toán rối như mạng nhện nó nghe thầy giảng đi giảng lại mấy lần vẫn thấy mù mờ mà Kha giảng giải ra lại thấy rõ ràng đâu ra đó hết. Mà nhắc tới Kha... Nó nghiêng đầu qua, thuận tay lật cái khung ảnh đang úp trên bàn lên. Hình nó với Kha hồi đi Đà Lạt, đứng cạnh nhau dưới gốc một cây thông to. Tấm này là bà Quyên lôi hai đứa ra bắt phải để cho bả chụp, nó cãi không được đành phải làm theo. Tự nhiên nó thở dài. Sau này còn có thể ở cạnh nhau như vầy nữa không?

- Linh, đói chưa mày?

- Á á á, chị làm gì vậy?

Cái đầu Quyên đột ngột xuất hiện làm Linh hoảng hồn nhảy dựng lên, xém nữa là té khỏi ghế. Bà chị nó ngồi vắt vẻo trên cành cây phượng chìa vào tận ban công phòng nó, toe toét cười:

- Mày mải mê nhìn hình người ta nên chị mày ngồi đây nãy giờ cũng đâu thèm đếm xỉa tới phải không?

- Chị… chị làm gì trên đó? – Linh úp cái khung hình xuống, cố điều chỉnh cho nhịp thở bình thường lại. Ai quen biết bà chị nó chắc phải vài lần bị bả hù cho sợ phát khiếp chứ chẳng chơi.

- Cửa phòng mày khóa, tao không có gan chôm chỉa chìa khóa vào lúc ba mẹ đang tức giận nên phải tìm đường khác chứ sao.

Quyên trả lời tỉnh bơ, nhảy xuống khỏi cành cây. Chậc, may mà hồi ba mẹ xây căn nhà này, nhỏ đã đấu tranh cật lực, giở hết mọi lý lẽ trong đầu một con nhóc tám tuổi để đòi cửa sổ phòng mình và nhóc Linh không có chấn song gì hết. Biết là sẽ có lúc hữu dụng mà. Nhỏ ung dung leo qua cửa sổ vào phòng, mái tóc ướt rượt được cuộn ngang cuộn dọc và giữ lại bằng một cây trâm tự chế vô cùng hoa hòe sến súa đang nhỏ nước tong tong.

Linh nhìn bà chị, đột nhiên có cảm giác bả rất thích hợp để làm một tú bà.

Quyên tháo cái ba lô đeo trên lưng và lấy ra mấy cái bánh mì ngọt, vài hộp sữa tươi cùng với cái hộp y tế. Nhỏ kéo Linh đến giường ngồi và bắt nhóc em cởϊ áσ ra. Nhìn những lằn roi trên người em mình, nhỏ thấy có lỗi kinh khủng. Nếu hồi đó nhỏ không cố tình chọc ghẹo gán ghép, chắc mọi chuyện đã không thế này. Xoa dầu cho Linh, mắt nhỏ khẽ buồn:

- Linh, tao thật tình xin lỗi mày!

Linh nhăn mặt, quay đầu lại ngó Quyên:

- Hồi trước em nói rồi. Nếu em thích anh ta thì là tại em thôi. Chị không cần xin lỗi.

- Nhưng mà...

- Chị có thấy Kha là người tốt không?

- Có.

- Có thấy chuyện em với anh ta là một sai lầm không?

- Thì... không...

- Không sai thì xin lỗi cái gì?

Linh chỉ nói vậy rồi ngồi im lặng. Quyên lẳng lặng xức dầu cho nhóc em. Một lúc sau, nhỏ khẽ hỏi:

- Mày có tính gọi điện cho Kha không?

Linh lắc đầu, thở dài:

- Để sau đi. Hôm nay anh ta đang rất vui, em không muốn làm anh ta lo lắng. Em chỉ sợ ba mẹ lại đi tìm anh ta nói chuyện... Em không muốn anh ta vì chuyện này mà sẽ bị tổn thương.

- Ừm, không có đâu, nãy ba cũng nói đến nhà Kha nói chuyện nhưng mẹ cản. Dù gì thì mẹ mình với mẹ Kha cũng là bạn, chắc không đến nỗi...

- Ừm… cái ông ngốc đó…

Gương mặt Linh dịu lại khi nhớ tới vẻ ngờ nghệch dễ thương của Kha hồi chiều. Nó không hề biết là Kha lại dễ xấu hổ đến mức bỏ chạy chỉ vì một cái hôn phớt trên má.

Nhưng mà, phải chi nó không làm vậy thì đã tốt rồi.

- Chiều nay tụi bây lại hẹn hò à? - Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đang lúc nước sôi lửa bỏng như vầy mà Quyên vẫn không bỏ được cái sự cáo già của mình. Đối với nhỏ, chuyện của cặp đôi này lúc nào cũng đáng giá.

- Hẹn hò gì, em chỉ đến hỏi bài thôi. Đội chuyên sắp có bài kiểm tra... - Linh tỉnh queo. Quyên nhìn vẻ mặt thản nhiên của nhóc em, tự dưng lại mỉm cười. Nhỏ biết trong lòng Linh không như vậy. Dán miếng băng cá nhân lên chỗ trầy chảy máu trên cánh tay Linh, nhỏ liếc thằng nhóc sắc lẻm:

- Nghe be mẹ nói thằng Kha hôn mày hả? Thằng đó giờ gan quá ta, tao phải đi hỏi tội nó mới được.

Nói xong Quyên lại rúc rích cười. Mặt Linh lạnh tanh:

- Ai nói anh ta dám hôn em? Tại ba mẹ nhìn từ chỗ nào không biết mới nhìn ra như vậy.

- Hô, vậy ra là mày chủ động. - Quyên càng cười lớn hơn, vỗ vỗ vai Linh - Tao thấy sợ mày rồi, tội nghiệp thằng Kha, chắc sẽ có ngày bị mày ăn hϊếp đến phát khóc luôn quá.

Linh khịt mũi bất mãn nhưng không nói gì. Không khí lại chùng xuống, lặng yên. Tình cảm con người đúng là nhiều vấn đề thiệt. Quyên chẳng biết chuyện Kha với Linh rồi sẽ thế nào. Ai chứ ba mẹ nhỏ đã nói thì trăm phần trăm sẽ làm, từ nay hai đứa đó muốn gặp nhau còn khó nữa là...

- Chị hai... - Quyên giật mình khi nghe Linh gọi - Em sợ.

- Ừ, tao cũng sợ - Nhỏ gật đầu đồng tình, trong lòng thấy xót cho nhóc em ghê gớm. Mười bốn tuổi, sao nó lại gặp phải chuyện này?

- Nếu Kha biết, có khi Kha sẽ như lần trước... Nếu Kha từ bỏ lần nữa thì sao hả chị?

Quyên xoay qua ôm lấy Linh, lo lắng khi nghe cơ thể thằng nhóc hâm hấp nóng. Nhỏ cười nhẹ:

- Mày thích Kha nhiều đến mức nào rồi? Trước đây mày chẳng đời nào nói ra mấy thứ như vầy hết.

- Thích gì chứ! Không có. - Linh chống chế. Nó đã quyết tâm ba chữ đó nó chỉ nói ra một lần thôi, nhất định không lặp lại. Kỳ quái chết được. Mặt nó nóng bừng khi nghe bà chị cười gian xảo:

- Chối gì nữa nhóc. Bày tỏ thì cũng bày tỏ rồi, hẹn hò thì cũng hẹn hò rồi, hôn thì cũng... ba chấm ba chấm, hí hí!!!

- ... - Mặt Linh đỏ ửng. Quyên khoái chí cười.

- Hết cãi nghe em. Thích thì nói thích, nhớ thì nói nhớ, sao phải dối lòng mình chi cho khổ vậy.

Lại im lặng. Quyên nói là nói thế thôi chứ bản thân nhỏ cũng đâu làm được điều mình vừa nói. Thích đó, nhớ đó nhưng nếu nói ra, chắc cũng chỉ nhận được ánh mắt thờ ơ. Vậy nên với nhỏ, không nói lại tốt hơn. Nếu không làm được gì thì ít nhất nhỏ cũng không để bản thân mình bị tổn thương quá nhiều.

- Chị hai...

- Gì nữa nhóc?

- Em muốn gặp Kha.

Giọng Linh thoáng buồn. Quyên im lặng, thấy tội nghiệp nhóc em quá mà không biết làm sao. Cả Kha cũng tội nữa, cứ nhớ tới dáng vẻ Kha chiều nay khi thấy nhóc Linh bị đánh là nhỏ lại đau lòng không giải thích được. Nhỏ ngập ngừng:

- Thật ra á, chuyện này Kha biết rồi…

- Cái gì? Sao anh ta biết được? Là chị nói với anh ta hả? – Linh hốt hoảng.

- Không phải. Tại hồi chiều nó có quay lại tìm mày, nên mới…

- … - Linh nhíu mày lo lắng – Ông già đó… thấy em bị đánh không?

Quyên gật đầu. Ánh mắt Linh xao động, chao đi. Nó không muốn Kha biết chuyện bằng cách này.

-o0o-
« Chương TrướcChương Tiếp »