Chương 62

-o0o-

Kha ngồi dưới cái vòi nước trong phòng tắm rỉ rả chảy. Hắn đã ngồi thế này một tiếng rồi, và chẳng có vẻ gì sắp đứng lên, hay ít ra là cởi bộ quần áo đã ướt sũng ra để mà tắm táp cho đàng hoàng cả. Trong đầu hắn ngập tràn hình ảnh Linh bị đánh lúc chiều, và hắn chẳng có cách nào để cơn đau chết tiệt đang gợn lên từng đợt trong lòng dịu đi hết.

Hắn biết, ngay khi hắn mềm lòng để lộ tình cảm của mình trước cậu, hắn đã biết chuyện hắn với cậu sẽ gặp khó khăn. Nhưng hắn không lường tới chuyện cậu sẽ vì vậy mà phải chịu những chuyện thế này. Giờ hắn mới thấy nếu hắn đủ cứng cỏi để nói rằng mình không thích cậu, nếu hắn có đủ can đảm để từ bỏ cậu thì chuyện như hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng là hắn nói vậy thôi chứ hắn biết mình chẳng thể nào nói dối ánh mắt cậu, cũng không đủ sức gạt đi hơi ấm bàn tay cậu, vì hắn thật lòng thích cậu rất nhiều mà.

Cái hôn lúc chiều lại ùa về làm thân thể ướt sũng lạnh cóng của hắn chợt nóng bừng lên như phát sốt. Thiệt tình, cứ cái đà này hắn chắc chắn sẽ tổn thọ cho coi.

Tiếng nhạc Forever Memories rộn ràng vang lên từ phòng khách. Hắn được chú thím út mua cho một cái điện thoại di động làm quà đậu đại học, và hắn lưu số nhỏ Quyên với nhạc chuông là bài này – bài con nhỏ thích nhất. Không biết giờ này nhỏ còn gọi hắn có chuyện gì không, chậc, hắn lại khiến cho nhỏ phải lo lắng rồi. Hắn ngần ngừ tắt vòi nước, lấy một cái khăn lông choàng lên vai rồi ra ngoài.

- A lô, gì đó mày?

- …

- Con nhỏ này, gọi điện có gì thì nói đi!

- Anh ăn tối chưa?

Hắn sững người, suýt nữa thì buông rơi cái điện thoại khi nghe giọng Linh nhẹ nhàng vang lên. Mất đến gần một phút hắn mới đẩy được lời nói ra khỏi miệng mình:

- Linh, cậu… ưm, cậu có sao không… hắt xì!!!! Cậu ăn gì chưa… hắt xì!!!!

Chưa nói hết câu mà hắn đã nhảy mũi đến mấy lần. Linh mà biết hắn vọc nước đến cả người lạnh cóng thế này chắc cậu chửi hắn tắt bếp quá.

- Anh bị cảm hả? Sao vậy, hồi chiều thấy anh khỏe mạnh bình thường mà – Thấy Linh lo lắng, hắn vội lên tiếng ngắt lời cậu:

- Không có, tui khỏe. Cậu… ưm… tui… - Hắn ấp úng mãi mà không biết phải hỏi thăm Linh thế nào. Không lẽ hỏi là bị đánh có đau không… Vô duyên chết được.

Đầu dây bên kia có tiếng Linh cười nhẹ:

- Gì vậy, ừm, tui nói tui không sao chắc anh không tin, nhưng mà đừng lo lắng quá, biết chưa?

- Ưm… tui…

- …

- Tui muốn gặp cậu lắm – Hắn xấu hổ đỏ mặt khi nghe giọng mình như sắp khóc. Bên kia im lặng một lúc, rồi Linh thở dài:

- Ngủ sớm đi. Đừng suy nghĩ lung tung đó.

Cậu cúp máy. Hắn ngẩn ngơ nhìn cái điện thoại như bị thôi miên. Tự nhiên cảm thấy Linh cũng có lúc ân cần đến thế này, hắn nghe lòng mình nhẹ đi đôi chút. Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà đúng không?

Một giờ rưỡi sáng. Hắn không ngủ được nên ngồi coi một chương trình ca nhạc nước ngoài thì có tin nhắn của nhỏ Quyên, và cái tin nhắn đủ làm hắn thức luôn tới sáng: “Sáng mai mày nghỉ làm ở Cỏ Dại một bữa đi, tao sẽ nghĩ cách dẫn nhóc Linh qua gặp mày. Ngủ đi nha. Yêu mày nhiều ^^!”

-o0o-

- Ba mẹ, - Quyên ló đầu xuống cầu thang nhìn ba mẹ đang chuẩn bị đi làm. Tim nhỏ bắt đầu đập như trống trận. Ba nhỏ ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ:

- Linh đâu? Kêu nó xuống ba đưa đi học luôn nè.

Hic, vậy là chiến dịch giám sát của ba mẹ bắt đầu rồi. Quyên từng bị một lần hồi cấp một nên nhỏ sợ vụ này kinh khủng. Nhỏ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

- Hôm nay nó được nghỉ buổi sáng. Con đưa nó ra nhà sách mua vài cuốn sách tham khảo được không ba mẹ?

Quyên nói xong, hồi hộp ngó ba mẹ đang đưa mắt nhìn nhau. Nói gì thì nói, ba mẹ biết rõ nhỏ với Kha là bạn thân, không biết có nghi ngờ gì nhỏ không đây.

- Ừ, cũng được - Cuối cùng mẹ nhỏ gật đầu - Con nhớ khuyên bảo nó phụ ba mẹ với. Hình như nó rất nghe lời con.

- Hơ... dạ - Quyên gật đầu một cách chắc chắn và nhanh chóng lủi lên phòng. Vừa khuất tầm quan sát của ba mẹ, nhỏ ngồi phịch xuống sàn và tìm mọi cách để mình không lăn lộn ra mà cười. Trời ạ, nhỏ đi khuyên bảo chuyện Linh với Kha hả? Chắc chỉ có nước khuyên tụi nó làm sao để ngày càng thắm thiết hơn thôi.

Chẹp, càng nghĩ càng thấy sợ mà. Ba mẹ biết thì nhỏ chết chắc.

- Làm gì chị cười dữ vậy?

Cánh cửa phòng Linh hé mở và nhóc em xuất hiện với bộ dạng làm Quyên hết hồn. Gương mặt thằng nhóc trắng nhợt mệt mỏi, mắt thì thâm quầng như cú mèo. Coi bộ nhỏ không phải là người duy nhất mất ngủ.

- Mày... không khỏe hả? - Quyên đứng dậy, kéo nhóc em đến gần và sờ tay lên trán nó. Nóng hổi.

- Ưm, em không ngủ được nên hơi mệt. - Linh đẩy tay Quyên ra. Cũng may sáng nay giờ thể dục được nghỉ. Hôm qua nó cứ suy nghĩ lung tung, rốt cục là không chợp mắt được miếng nào. Tối qua mẹ nó đã gọi điện cho cô chủ nhiệm để hỏi thời khóa biểu của nó, và nó cầm chắc thời gian tới mình sẽ giống như một con cá bị bỏ vô chậu. Cho nên gặp Kha, là chuyện không thể nào.

Quyên phì cười trước gương mặt bần thần của thằng em.

- Đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn cái gì đi. Lát ba mẹ đi làm rồi tao dẫn mày đi gặp người ta, hehe.

- Thiệt hả? - Nét vui mừng lướt nhanh qua mắt Linh làm Quyên thấy trong lòng một thoáng ấm áp. Những kẻ đang yêu thiệt là dễ thương.

-o0o-

-o0o-

Khi Linh đến, Kha đang cặm cụi lau nhà. Dù bây giờ căn nhà chỉ có một mình hắn ở nhưng hắn cũng không thể bỏ phế mọi thứ được.

Hắn nhìn Linh và chợt cảm thấy trong lòng đau nhói. Có phải tại hắn mà cậu mệt mỏi thế này không?

- Linh... - Hắn chỉ gọi tên cậu rồi đứng lặng im, cả người nóng ran trước cái nhíu mày thắc mắc của cậu. Hắn mãi mà vẫn không biết trong những tình huống như thế này mình phải làm gì.

- Gọi tui rồi không nói gì hết là sao hả? - Linh khịt mũi, hơi mỉm cười. Gặp Kha rồi mọi lo sợ, bất an của nó đều như tan biến hết. Mắt nó dịu lại. Nó chầm chậm bước tới trước mặt Kha, xém nữa là bật cười khi thấy mặt Kha đỏ lên như gấc. Và nó gục đầu vào vai Kha. Dễ chịu.

Tóc Linh quệt vô mặt Kha, và mùi dầu gội cay cay làm tim hắn hẫng mất mấy nhịp. Thấy Quyên cười cười rồi bỏ ra vườn, hắn lại càng bối rối. Đầu óc hắn trong phút chốc trống rỗng, chỉ còn những ý nghĩ về Linh là rõ ràng. Hắn ôm chặt lấy cậu, tự nhiên xúc động suýt khóc khi cảm thấy Linh dụi dụi đầu trên vai mình.

- Anh... có thấy sợ không? - Một lúc lâu sau, Linh lên tiếng. Hắn gãi gãi đầu, trả lời:

- Ừm, một chút. Mà... tay cậu sao lại...?

- Không có gì - Linh chợt đẩy Kha ra và giấu hai cánh tay ra sau lưng. Nó không muốn ông già ngốc đó nghĩ đây là lỗi của ổng - Tui không sao, anh không cần lo.

- Nhưng người cậu nóng lắm đó. Không khỏe hả?

- Hồi sáng tui uống thuốc rồi.

Lại im lặng vì cả hai đều không biết nói gì. Linh thấy Kha cứ nhìn mình chăm chăm, có cảm giác hình như ổng sắp xin lỗi mình, nó bực bội gắt nhẹ:

- Đừng có nhìn kiểu đó nữa. Mà cũng không được xin lỗi. Anh làm vậy thử coi rồi biết tay tui.

- Ơ... xin... í không, tui, ừm, chỉ muốn hỏi sao ba mẹ cậu biết...

- Tại thấy tui với anh chiều hôm qua.

- Là... lúc đó hả? - Kha vô thức sờ tay lên má mình. Linh tỉnh queo.

- Ừ.

- Mà sao cậu lại làm vậy? - Kha nhăn mặt. Linh lườm hắn, lạnh tanh.

- Kệ tui, anh hỏi làm gì. Trước sau gì ba mẹ tui cũng biết thôi, coi như có trục trặc mà biết sớm một chút.

Linh nói xong khẽ thở dài. Kha cũng chẳng biết nói gì, lẳng lặng nhìn ra sân. Quyên đang ngồi nghịch mấy cành hồng mới nở. Hôm nay hoa hồng trắng nở nhiều, chắc con nhỏ khoái lắm. Mà lát nữa thế nào cũng bị gai đâm chảy máu rồi chạy vô đây xin hắn băng cá nhân cho coi.

Biết là sẽ tổn thương nhưng người ta vẫn thích bước tới. Tình cảm mà, còn cách nào khác đâu?