Chương 63

“ Thằng Kha sao giống nàng công chúa ngủ trong rừng quá. Quanh nhà nó toàn hoa hồng gai góc thế này mà, hehe…” – Quyên vừa nghĩ thầm vừa cười một mình. Hôm nay hoa hồng trắng nở nhiều, hương thơm nhẹ nhàng vương vít khắp nơi. Và trên cái nền trắng tinh ấy, mấy bông hồng nhung nở rải rác càng trở nên rực rỡ hơn. Quyên bình thường không phải thích hoa hồng gì cho lắm, nhưng lúc này tự nhiên nổi hứng muốn hái mấy cành đem về chưng chơi. Miễn phí mà, tội gì không hái chứ.

- Ui da.

Nhỏ giật mình nhìn vệt máu ở đầu ngón tay, vội đưa lên miệng ngậm. Chậc, không biết đây là lần thứ mấy nhỏ bị gai hoa hồng đâm chảy máu rồi. Nhỏ cảm thấy mình thật là ngốc, bị thương nhiều lần như vậy mà vẫn không biết rút kinh nghiệm, cứ lao đầu vô ngõ kẹt hoài.

- Mày ngốc quá Quyên ơi, ngay từ đầu mày đã sai rồi… - Quyên ngồi xuống con đường nhỏ lát sỏi chạy giữa vườn hồng, khẽ cười. Nhỏ không phải loại người hay hối hận về những việc đã làm, những lần trước nhỏ cũng vượt qua rất nhanh, không hiểu sao lần này mãi mà không thoát ra được khỏi cảm giác tiếc nuối dày vò. Chuyện gì đã xảy ra với con người trước kia của nhỏ vậy nhỉ?

Hồi trước có lần Quyên đi leo núi Tây Ninh với ba. Lúc vào một ngôi chùa dưới chân núi, nhỏ đã đứng lặng gần nửa tiếng khi nhìn thấy một bức thư pháp treo trên một cây trúc ngoài sân chùa. “Ta vẫn biết cố quên là sẽ nhớ – Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Về kể với Kha, Kha không nói gì, chỉ trầm tư suy nghĩ. Quyên tự hỏi bản thân mình có điều gì muốn quên không, và nhỏ thừa biết là có. Chỉ là… có làm sao cũng quên không được, còn khi cố nhớ thì chỉ tổ khiến mọi thứ khắc sâu thêm vào lòng và làm nhỏ đau hơn thôi.

- Băng cá nhân nè, đưa tay đây tao. Mày lớn rồi còn mút tay, nhìn thấy ghê quá! – Nhỏ ngẩng đầu lên, thấy Kha đang đứng trước mặt mình và rút trong túi ra một miếng băng cá nhân. Đưa tay cho Kha, nhỏ cười đầy ẩn ý:

- Hai đứa bây ôm ấp nhau đã rồi phải không? Linh đâu mà mày ra đây?

Mặt Kha đỏ ửng lên, và nói thiệt là vẻ mặt này của hắn cực kỳ khiêu khích bản tính thích chọc ghẹo người khác của Quyên. Cẩn thận quấn miếng băng quanh tay Quyên, hắn cười nhẹ, trả lời nhát gừng:

- Ưm… ngủ rồi. Tao không nỡ đánh thức nên…

- Ờ, hờ hờ, hôm qua chắc nó cũng giống mày, ngủ không được. – Quyên ngắm nghía ngón tay quấn băng của mình. Kha ngồi xuống cạnh nhỏ bạn và vuốt tóc con nhỏ:

- Mày buồn hả?

Quyên cười cười, chớp đôi mắt loáng nước. Kha chưa bao giờ thấy nhỏ bạn có vẻ đau khổ thế này. Nhưng Quyên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn mấy cành hồng trắng đang nhẹ nhàng đung đưa trong nắng sớm. Một lúc sau, nhỏ dụi mắt, than thở:

- Kha, tao đói!

- Trong tủ lạnh có bánh plan đó.

- Chẹp, món nhóc Linh thích ha! – Quyên cười mỉm, vẻ gian tà làm Kha bối rối vội quay mặt đi hướng khác. Đêm qua hắn nằm hoài mà ngủ không được, không biết làm gì nên lúc 3 giờ sáng mò xuống bếp lôi bột lôi trứng ra làm bánh plan. Ít nhất hắn cũng muốn chính tay mình làm cho cậu món mà cậu thích, tại trước giờ có làm được gì cho cậu đâu…

- Thôi, đi vô, tao lấy bánh cho.

Hắn kéo tay Quyên dậy, cốt là muốn chấm dứt những lời chọc ghẹo của con nhỏ. Quyên nhìn quanh, tự nhiên níu níu áo Kha:

- Mày, có biết ý nghĩa của hoa hồng không?

- Thì hoa hồng là biểu tượng của tình yêu. Rồi sao? – Hắn nhăn mặt. Chậc, tự dưng lại đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.

- Sao mày không tặng cho người ta? Mày sống giữa một vườn hồng hoành tráng như vầy mà! – Quyên càng cười tươi hơn trong khi mặt Kha đang dần ửng lên. Tặng hoa cho nhóc Linh, hắn chưa từng nghĩ tới điều đó, đơn giản vì hắn chưa muốn chết.

- Mày cũng biết Linh ghét bị đối xử như con gái mà. Tao mà làm vậy nhóc đó sẽ giết tao mất.

- Có ai bảo không được tặng hoa cho con trai đâu! – Quyên vẫn cười, kiên trì thuyết phục hắn – “Người ta” của mày đang buồn, nếu cảm nhận được tình cảm của mày thì “người ta” sẽ vui hơn, đúng không?

- Nhưng mà…

- Nhưng nhị gì, tặng hoa hồng cho người mình yêu thì có gì sai đâu mà sợ!

- Yêu đương gì, mày tào lao vừa thôi! – Kha quát khẽ, từng milimet trên mặt đã biến thành màu gấc chín. Hắn vội chạy vô nhà, để lại cho Quyên một câu nói vô thưởng vô phạt – Biết người ta có thích hoa không mà đòi tặng chứ!

Quyên nhìn theo cái dáng vội vã của Kha, bật cười khúc khích. Thì ra thằng bạn của nhỏ khi xấu hổ lại có cái kiểu phản ứng dễ thương thế này. Thảo nào mà nhóc Linh lại khoái ghẹo Kha đến thế. Suy cho cùng, chọc ghẹo người mình thích cũng là một trong muôn vàn cách mà nhân loại dùng để bày tỏ tình yêu đó thôi.

-o0o-

- Linh, dậy đi, tao với mày không đi lâu quá được đâu á!

Quyên, miệng nhai bánh plan, tay cầm dĩa bánh còn chân thì thô bạo đạp vô cái ghế salon mà Linh đang nằm ngủ. Linh ngồi dậy dụi mắt, buột miệng:

- Kha đâu?

- Hô, hay nhỉ! Vừa mở mắt ra là hỏi Kha đâu, trong khi bà chị mày đứng lù lù ngay đây thì mày coi như rơm như rác à thằng kia?

Quyên nói giọng không hài lòng, tiếp tục xử lý cái bánh. Thiệt tình, chưa gì mà nhỏ bắt đầu có cảm giác Kha đã cướp mất đứa em trai của mình rồi. Linh chưa kịp phản bác thì Kha từ nhà bếp bước ra, cười với nó:

- Cậu dậy rồi hả? Cậu đói không?

Nhìn thấy Kha, gương mặt Linh dịu đi. Nó khẽ thở phào. Vì trong giấc ngủ chập chờn, nó mơ thấy Kha biến mất. Nó đã cố nắm chặt tay Kha nhưng tay Kha cứ dần dần vuột khỏi tay nó, và quanh nó đột nhiên trắng xóa. Trong mơ, nó sợ đến không thở được, và khi thức dậy mà không thấy Kha đâu, nó bất an kinh khủng.

- Bánh plan tui làm nè, cậu ăn thử đi – Kha cười nhẹ, để dĩa bánh lên bàn cùng với một ly nước cam. Gương mặt mệt mỏi của Linh như cứa vào lòng hắn. Hắn lặng lẽ đến ngồi cạnh cậu. Thấy mình đang trở thành người thứ ba, Quyên lắc lắc đầu, cầm dĩa bánh đi xuống bếp. Nhỏ muốn ăn thêm.

- Anh làm gì nhìn tui dữ vậy? – Linh ngừng ăn, ngó Kha thắc mắc. Hắn bối rối gãi đầu:

- Không… không có gì… Ưm, cậu thấy ngon không?

- Tạm được.

Linh buông một câu xanh rờn làm mặt Kha xụ xuống hết sức đáng thương. Nhìn Kha thế này nó lại muốn ghẹo, mặc dù tâm trạng nó đang không được tốt lắm. Trong nó có một thoáng sợ hãi mơ hồ, ai biết còn ở cạnh nhau được tới khi nào. Nó kéo Kha qua phía mình, để dĩa bánh xuống bàn rồi nhìn thẳng vô mắt Kha. Nét đỏ trên gương mặt Kha và thoáng lúng túng trong ánh nhìn màu huyền sâu thẳm làm nó khẽ cười, mặt cũng ửng lên theo. Nó nhẹ nhàng nói:

- Hứa với tui một chuyện nha?

- … - Kha ngơ ra một hồi - Chuyện gì? Chỉ cậu học Toán hả?

Choáng đến mức á khẩu, Linh nhìn Kha chăm chăm, tự hỏi trong đầu ông ngốc này chứa thứ gì mà vào những lúc quan trọng ổng lại toàn phát biểu trớt quớt như vầy. Thiếu điều nó muốn đánh Kha vài cái để coi có sáng suốt ra được tí nào không? Nó mím môi, nhăn nhó:

- Không phải. Tui chỉ muốn anh hứa là đừng từ bỏ như lần trước, vậy thôi.

- À…

- Tui không phải muốn làm khó anh, tui cũng biết chuyện này rất khó khăn, nhưng mà biểu tui coi như không có gì mà buông tay khỏi anh thì tui làm không được. Tui không muốn mình phải hối hận cả đời…

- Tui cũng vậy – Kha im lặng một lúc, thở dài. Thiệt hiếm khi nghe Linh nói những điều này – Tui muốn ở bên cạnh cậu, nhưng điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, tui…

- Đồ ngốc! - Linh ngắt lời Kha, xoay người ngồi thẳng lại và cầm dĩa bánh lên tiếp tục ăn – Từ khi gặp anh là cuộc sống của tui cũng lộn tùm lum lên rồi còn gì. Tui không ngại thì thôi, mắc gì anh phải ngại?

- Xin… xin lỗi – Kha ấp úng. Linh thấy Kha như vậy, tự nhiên lại mềm lòng. Nó đưa tay vuốt tóc Kha một cái. Kha hơi giật mình nhưng hắn không nói gì. Trong một thoáng, không gian trở nên lặng trang, đến nỗi Kha tưởng như mình có thể nghe được tiếng những cơn gió buổi sáng nhè nhẹ lùa vào nhà. Hắn nắm chặt tay Linh, cảm giác thật ấm áp và yên tâm. Hắn ước phải chi phút giây này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy.

Quyên ở trong bếp nhìn ra, cười hí hửng. Thiệt không uổng công cầm theo cái máy chụp hình. Nhỏ cũng muốn cái cảnh lãng mạn này kéo dài lâu một chút, nhưng nếu về trễ hơn nữa thì cầm chắc cái chết nên cuối cùng nhỏ cũng đành tiếc nuối bước ra, phì cười nhìn hai nhân vật chính mặt mày đỏ bừng mỗi người nhìn một hướng. Ôi, sao mà nhỏ thích hai đứa này quá đi mất!

- Tao ra ngoài trước, chia tay chia chân gì thì lẹ lên nha!

Quyên nháy mắt cười cười rồi dắt xe ra khỏi cổng. Kha đưa Linh cuốn tập ghi công thức toán, nhìn quanh nhìn quất rồi ngượng nghịu mỉm một nụ cười:

- Cậu thích hoa hồng không?

- Gì? Định tặng tui à? – Linh ném cho Kha một ánh nhìn tóe lửa – Dẹp ngay suy nghĩ đó đi nha. Không có hoa hòe gì hết, coi tui như mấy đứa con gái dễ dụ hả? Muốn ăn đập không?

- Tui… - Kha hơi hoảng khi Linh nổi nóng. Mắt hắn khẽ buồn – Thôi, cậu không thích thì thôi.

- Tui không thích hoa hồng, thích cỏ ba lá thôi. Hoa ở trên cành thì đẹp, hái rồi chưng mấy bữa nó cũng héo queo, sao tui phải thích? Anh có muốn tặng thì tặng cái khác đi, cái gì mà để lâu làm kỷ niệm được á. – Linh lạnh tanh. Kha thiệt là, mới to tiếng chút xíu mà cái mặt đã buồn xo rồi.

- …

- Không còn gì nữa thì tui đi về à. – Linh quay lưng bỏ đi. Kha vò vò tóc, lấy hết can đảm nói với theo – Tui thích cậu, thích rất nhiều. Tui hứa là không bỏ cuộc đâu.

Hắn đã một lần từ bỏ, làm tổn thương cả cậu lẫn chính bản thân mình, nên giờ không muốn phạm lại sai lầm như thế. Mặc dù hắn không biết sự cố gắng của mình có mang lại kết quả hay không, nhưng nếu ngay lúc này hắn buông tay khỏi cậu, đó sẽ là sai lầm lớn nhất trong đời hắn.

- Tốt, hứa là phải giữ lời đó. – Linh trả lời, giọng lạnh ngắt như nước đá mặc dù mặt nó đỏ còn hơn mặt trời mới mọc. Lại được nghe Kha nói thích mình, thiệt là một điều kỳ diệu – Tui về đây. Anh nhớ giữ sức khỏe, đừng suy nghĩ nhiều.

Hắn gật gật đầu. Bất ngờ cậu quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi chạy ra cổng nơi Quyên đang chờ sau khi để lại cho hắn một nụ cười mỉm nhẹ như gió và hai tiếng “cảm ơn” (bạn Linh vẫn quyết tâm không nói lại ba tiếng quan trọng kia =”=). Hắn ngẩn người, mặt dần dần đỏ lên như mấy bông hồng nhung đang nở rộ trong vườn.

Hắn biết, mình có mất cả đời cũng không quên Linh được.