Chương 65

-o0o-

- Giờ mẹ sẽ đi gặp Kha. Con vô nhà đi! – Đẩy Linh vào sân, mẹ nó nhanh chóng đóng cánh cổng sắt lại. Cánh tay Linh bị ba nó giữ chặt, tay ông cứng như gọng kiềm và nó không thể nào cựa quậy được. Nó gần như hét lên trong nỗi kinh hoàng:

- Mẹ đừng làm vậy mà! Đừng làm vậy với Kha! Anh ta…

- Im ngay! Đi vô! – Ba nó lôi nó vào nhà. Một lần nữa nó bị tống vô phòng với cánh cửa khóa chặt. Cửa sổ phòng nó đã bị khóa từ bên ngoài nên nó không có cách nào ra khỏi đây. Nó đập tay vô cửa:

- Ba, ba mẹ đừng làm vậy! Tụi con thật sự chỉ gặp nhau thôi chứ không làm gì hết! Đừng đến gặp Kha!

- VẬY SAO MÀY KHÔNG CHỊU TỪ BỎ VÀ SỐNG CHO ĐÀNG HOÀNG, THẰNG CON HƯ HỎNG KIA???

Ba nó gầm lên. Nó chấn động, ngồi sụp xuống.

- Con không làm được.

- KHÔNG ĐƯỢC CŨNG PHẢI ĐƯỢC!

Im ắng. Nó tuyệt vọng nghe tiếng xe của mẹ nhỏ dần. Không bảo vệ cho Kha được rồi…

-o0o-

Khi Kha về tới nhà, hắn sốc đến mức không dám tin vào mắt mình. Mẹ Linh đang đứng trước cổng, bộ áo váy màu hồng cánh sen cắt may khéo léo của bà trông rất hợp với chiếc tay ga màu đỏ dựng kế bên. Trông bà khá trẻ so với lứa tuổi bốn mươi. Bà mỉm cười khi nhìn thấy hắn, nhưng ánh mắt không hề cười của bà làm hắn lạnh toát người. Không cần hỏi hắn cũng biết tại sao bà đến đây vào giờ này.

- Con chào bác.

- Bác có chuyện muốn nói với con.

- Dạ.

- Con mời bác uống nước. – Kha để ly nước lọc xuống bàn. Hắn không uống trà, ở nhà một mình khách khứa không có nên cũng không cần mua trà làm chi. Mẹ Linh cầm ly nước lên, nhìn hắn:

- Con ngồi đi. Rồi chúng ta nói chuyện.

Hắn ngồi xuống ghế đối diện mẹ Linh, khẽ cắn môi lo lắng. Nếu bà yêu cầu hắn rời xa Linh, hắn sẽ phải trả lời thế nào đây?

- Bác muốn nói về chuyện của con và thằng Linh nhà bác – Mẹ Linh nhấp môi vào ly nước – Chiều nay con đã đến trường nó, đúng không?

Kha cứng đơ người. Vậy mà hồi chiều hắn cứ nghĩ mẹ Linh không nhìn thấy. Không biết cậu có sao không, có bị đánh không. Hắn lại đem rắc rối đến cho cậu rồi.

- Ưm, dạ… - Khó khăn lắm hắn mới đẩy được lời nói ra khỏi miệng. Mẹ Linh nhìn hắn cương quyết:

- Bác sẽ nói thẳng, bác muốn hai đứa chấm dứt ngay mối quan hệ này.

- Con… - Kha sững sờ, không nói được lời nào nữa. Chuyện này hắn đã biết trước, nhưng khi đối mặt hắn lại cảm thấy sợ hãi và bối rối không biết phải làm gì. Mẹ Linh vẫn rất điềm tĩnh. Lần trước trong bệnh viện hắn có thể nói với ba mẹ hắn là “con với Linh không có chuyện gì hết”, nhưng lần này thì “có chuyện” rồi, nên có chết hắn cũng không thể nói thế. Nếu Linh biết, hắn sẽ không được toàn mạng.

- Hai đứa quen nhau từ khi nào? Đã làm những gì rồi?

- Ơ… - Hai tai Kha đỏ dừ lên. Mình đang rơi vào cái tình cảnh gì thế này? – Dạ, ưm, con gặp Linh hồi tháng hai. Ừm… thỉnh thoảng con chỉ Linh học toán, tụi con cũng có đi chơi vài lần…

Mặt mẹ Linh biến sắc làm Kha không dám nói tiếp nữa, tất nhiên những cái nắm tay và mấy lần “lỡ” hôn nhau cũng bị hắn cho qua luôn. Dù sao đó cũng là những chuyện không nên cho người lớn biết.

- Vậy con gọi đó là tình yêu à? – Sau khi bình tĩnh lại, mẹ Linh nhìn thẳng vào mắt hắn và nói chậm rãi từng tiếng một. Hắn cảm thấy mình vừa bị một cái tát đau điếng vào mặt. “Yêu”, hắn không muốn Linh cảm thấy quá nhiều áp lực và trách nhiệm với mối quan hệ của cả hai, nên hắn đơn giản là dùng chữ “thích” để diễn tả tình cảm của mình dành cho cậu. Nhưng nếu vì thế mà cho rằng hắn không đủ chân thành…

- Con thích Linh, thật lòng. Con hiểu sự lo lắng của bác, con xin lỗi, nhưng mà con đã hứa với Linh rồi nên…

- Ý con là con sẽ không chịu rút lui phải không? – Mẹ Linh nhíu mày, vẻ cực-kỳ-không-hài-lòng. Hắn hơi cúi đầu, cảm thấy mình thật có lỗi. Thật ra hắn cũng không biết mình đang làm đúng hay sai, giống như một người đi lạc trong mê cung đang đứng trước một đống ngả rẽ. Thật dễ tuyệt vọng. Hắn chỉ biết bám lấy lời hứa của hắn và Linh. Nếu hắn có thể giữ lời cho tới cùng, biết đâu mọi chuyện sẽ thay đổi?

- Được thôi, bác tin tình cảm của con là thật, dù sao con cũng là đứa chín chắn – Trong thoáng chốc, vẻ mặt của mẹ Linh trở lại tĩnh lặng. Kha rùng mình, giờ hắn biết cái kiểu thay đổi biểu cảm xoành xoạch của con Quyên là từ đâu ra rồi – Nhưng con có bao giờ nghĩ cho Linh không? Con cho rằng nó đã đủ lớn để có được một tình cảm chững chạc đàng hoàng sao? Đây chỉ là sự rung động nhất thời, con có dám chắc nó sẽ không hối hận vì những chuyện trong hiện tại? Thậm chí đó có chắc chắn là thích hay chỉ là ngộ nhận cũng chưa chắc nó biết được, bởi vì so với con, Linh vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Nãy giờ bác nói gì con có hiểu không vậy?

Kha ngồi im lặng. Mọi chuyện quá nhanh, khiến hắn cảm thấy mình đang đứng trước một trận sóng thần và bị hết cơn sóng này đến cơn sóng khác ào ạt đập vào người.

Hắn, chỉ là, những gì mẹ Linh nói hắn chưa từng nghĩ đến. Hắn quá hạnh phúc vì có Linh cạnh bên mình mà quên để ý những thứ khác. Như là chuyện tình cảm thật sự của Linh chẳng hạn.

Nhưng mà, vì có cậu mà hắn mới tiếp tục được đến bây giờ. Hai bàn tay xoắn chặt vào nhau, hắn thở nhẹ:

- Chỉ riêng việc Linh dành tình cảm cho con, dù chỉ là một ngày, một phút hay một giây, cho dù đó chưa phải là thích đi nữa, con cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

- Con đừng tưởng nói vậy mà bác sẽ chấp nhận – Mẹ Linh vẫn lạnh lùng – Nể mặt ba mẹ con, và vì nghĩ rằng con biết suy nghĩ thiệt hơn nên bác quyết định đến nói chuyện với con, nhưng xem ra bác đã lầm. Nếu con vẫn không từ bỏ, bác sẽ nói chuyện này cho ba mẹ con biết để họ xử lý con họ. Ba mẹ con đang ở Hà Nội đúng không?

- …

- Gia đình bác tuyệt đối không chấp nhận chuyện này. Bác đề nghị con đừng gặp Linh nữa, hãy để cho thằng bé yên! Cả con Quyên cũng vậy, chắc con hiểu ý bác?

- Dạ, con…

- Hôm nay tới đây thôi. Bác mong lần gặp tới con sẽ có suy nghĩ chín chắn hơn. Tới giờ bác phải về rồi, con không cần tiễn, bác tự lo được.

Mười lăm phút sau khi mẹ Linh rời khỏi nhà mình, Kha vẫn ngồi yên như bức tượng, chưa bình tĩnh lại được. Trong đầu hắn trống rỗng, hoang mang. Hắn cứ nghĩ những tình huống như phim Hàn Quốc này chỉ là do sở thích sến chảy nước của mấy nhà biên kịch chứ chẳng bao giờ có trong đời thực, càng không thể xảy đến với mình. Nhưng hắn đã lầm to, và cái thực tế mà hắn vừa được trải nghiệm quả thật kinh khủng hơn trên phim rất nhiều. Hắn không biết khi diễn những cảnh này diễn viên có cảm xúc thế nào, chứ hắn thì chỉ biết tim mình bị bóp nghẹt lại vì sợ, vì cảm giác có lỗi, và cả bối rối không biết tình cảm của mình đang ở đâu. Thích một người, có thể bản thân sẽ không hối hận, nhưng còn người đó thì sao? Có thật là người đó chọn mình và sẽ chấp nhận cùng mình đối mặt với mọi thứ? Liệu có ngày nào đó người đó bỗng dưng chán ghét mình và không muốn cho mình ở bên cạnh nữa? Sẽ có lúc những ngày đầy ắp kỷ niệm của cả hai bị xóa trắng và trở thành không-gì-cả? Và mình chỉ đơn giản là một người-lạ trong mắt người đó?

Hắn cảm thấy nỗi sợ đang dâng lên và đè chặt trong l*иg ngực, đến mức hắn gần như không thở được. Tự nhiên thấy phía trước mịt mờ. Hắn với Linh sẽ đi được đến đâu? Tình cảm con người có thể nào là mãi mãi?

Giữ lấy cậu sẽ mang đến rất nhiều tổn thương. Nhưng nếu mất cậu…

Hắn thở dài, đứng dậy đi đóng cổng.