Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kha cúp máy, thả người ngồi phịch xuống sàn. Cái vỏ bọc mạnh mẽ hắn cố tạo ra trước Linh nhanh chóng sụp đổ như lâu đài cát bị sóng đánh trôi. Cậu gọi điện hỏi thăm, không phủ nhận là hắn thấy vui lắm. Nhưng không hiểu sao nghe giọng cậu hắn lại cảm giác trong lòng nhói lên đau buốt. Những lời nói của mẹ Linh lúc chiều cứ bay qua bay lại trong đầu, làm hắn hoang mang kinh khủng. Tình cảm của Linh dành cho hắn là thích thật, hay như mẹ cậu nói, chỉ là chút rung động thoáng qua? Mặc dù chính tai hắn nghe cậu nói thích mình, nhưng từ hôm đó đến giờ, cậu chưa từng mở miệng nói thêm bất cứ điều gì có ý nghĩa tương tự. Cậu luôn rất tốt với hắn, quan tâm hắn, hắn cũng biết mình phải tin cậu, mà sao vẫn có cảm giác không yên tâm. Có lần hắn nói chuyện này với Quyên, con nhỏ chỉ tỉnh bơ cười:

- Muốn nghe nó nói mấy thứ tình tứ thì có mà nằm mơ. Nhưng nếu thật điều đó quan trọng với mày thì bữa nào đề nghị nó thử coi. Tao nghĩ thích một người mà nói ra được thì cũng tốt.

Hắn đau khổ cười, đề nghị Linh nói lại cho hắn nghe mấy điều đó chẳng khác nào bảo cậu cho hắn vài cú đấm.

Hắn chỉ là muốn có được sự khẳng định chắc chắn từ cậu. Chỉ cần một lời nói của cậu thôi và hắn có thể yên tâm hơn rất nhiều.

- Sao hả? Vẫn chưa gọi cho nó được à? – Quyên nhìn Linh sát khí đằng đằng gập cái điện thoại lại, bộ dạng rất chi là đáng sợ. Hôm nay ba mẹ đi dự tiệc chiêu đãi gì gì đó, nhỏ phải năn nỉ bà dì khó tính gần nửa tiếng dì mới chịu mở khóa phòng Linh và hai chị em có thể thoải mái một chút, xuống nhà ngồi coi ti vi. Bé Khánh hiển nhiên là khoái chí với sự xuất hiện của anh ba, cô bé trèo vô lòng nó ngồi, nói cách nào cũng không chịu đi.

- Chậc, cả tuần nay tao cũng không gọi nó được, toàn nghe báo “số điện thoại này đang tạm khóa”, chẳng biết nó đang làm cái gì nữa, mà nó cứ đi làm với đi học suốt, tao muốn tới nhà tìm cũng không tiện… - Quyên cầm remote chuyển kênh, nhỏ đã chán mấy bộ phim lâm ly sướt mướt, giờ chuyển gu sang phim hành động với kinh dị. Tâm trạng nhỏ cũng chẳng khá hơn Linh là bao, gần một tuần không liên lạc được với Kha làm nhỏ rất khó chịu. Nhưng thân với Kha đã lâu, nhỏ chỉ nghĩ là Kha chắc đang cần không gian riêng, khi nào ổn rồi thì tên ngốc đó sẽ lại gọi cho nhỏ thôi, không có gì phải lo. Chỉ có Linh là bực dọc ra mặt. Quyên nhìn nhóc em như vậy, chợt cười. Hình như Kha cố tình tránh mặt thằng nhóc, chắc là mẹ nhỏ đã nói gì khiến tên ngốc đó suy nghĩ lung tung rồi.

- Mặc kệ, không nghe máy thì thôi, ai thèm quan tâm? – Linh phán một câu xanh rờn, để cái điện thoại xuống bàn – Trả chị đó.

- Khỏi, mày giữ đi! – Quyên thản nhiên, ngoắc Khánh qua ngồi với mình – Tao mua cái khác rồi, cái đó cho mày xài tạm. Tao đã lắp sim khác và lưu số của thằng Kha vô đó rồi, cũng đã nhắn cho nó biết đó là số của mày, mày cứ giữ để liên lạc với “ người ta”. Ba mẹ làm căng quá, chắc sắp tới khó gặp lắm.

- Tiền đâu mà chị mua cái khác? – Linh nhăn mặt. Quyên cười tự tin:

- Tiền làm thêm. Tao mua cái như cục gạch, gọi điện nhắn tin là được rồi, cái tao cho mày cũng là hàng second hand thôi mà, có gì đâu phải ngại?

- Không phải ngại, tại em cũng đâu cần gì…

- Thì để tiện cho mày với ai đó hơn thôi, hehe – Quyên ôm Khánh – Ha Khánh ha! Mấy hôm nay Khánh cũng thấy anh ba buồn vì nhớ anh Kha mà ha?

- Dạ đúng! – Khánh vỗ tay cười. Linh không có ý định xông pha cãi cọ với hai chị em ác ma nên nó im lặng. Nó mà nhớ Kha à, còn lâu nhé!

Quyên thì thầm gì đó với Khánh. Cô nhóc mắt long lanh, quay qua Linh chất vấn:

- Bộ anh ba làm anh Kha giận hả? Anh Kha giận nên mới không thèm nghe điện thoại của anh ba đó!

- Không có! Em đừng nói nhảm! – Mặt Linh hơi ửng lên. Quyên lăn ra cười:

- Còn nói không có. Bữa trước mày to tiếng với nó, lúc đó đang buồn mà mày còn vậy, nếu là tao thì tao cũng giận mày luôn!

- Đâu phải em cố ý đâu. Anh ta không bắt máy thì thôi, sao đổ thừa em?

- Hờ, Khánh à, anh ba thiệt là nhát ha. Toàn nghĩ một đằng nói một nẻo!

- Dạ, anh ba không can đảm tí nào!

- Hai người… hai người… - Linh tức nói không nên lời. Quyên với Khánh vẫn phởn phơ:

- Chị hai, sao anh ba hông đi kiếm anh Kha để xin lỗi?

- Tại anh ba mắc cỡ đó. Khánh, mình cá cược đi, để coi khi nào anh ba em chịu đi kiếm anh Kha hen!

- Dạ được. Em đoán là ngay ngày mai!

- Ngày mai thì sớm quá, tuần sau coi bộ có lý hơn.

Linh đỏ mặt tía tai đứng phắt dậy bỏ lên lầu:

- Em không nói chuyện với chị nữa! Mà chị đừng có dạy hư bé Khánh!!!

Tiếng cười của đại ác quỷ và tiểu ác quỷ đuổi theo nó trên từng bậc thang. Trời ơi, sao nó lại có một bà chị với một đứa em gái siêu phàm thế này chứ? Báo hại nó đêm đó nằm mơ thấy Kha tới nhà tìm mình, trong mơ nó còn ôm Kha rất chặt, rồi còn vuốt tóc Kha trông rất… tình tứ nữa. Cũng may nó kịp tỉnh dậy trước khi mọi chuyện kịp đi xa hơn. Sáng dậy nhớ lại, mặt nó đỏ bừng, nó tự hứa sau này không dám suy nghĩ lung tung trước khi đi ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »