Chương 68 - Ngọt và đắng

Thường thường thì các trường đại học dùng năm nhất cho các môn đại cương. Trong các môn đại cương, có một môn học được xem là vô địch gây mê mà sinh viên nào cũng phải trải qua: Triết học. Kha đang ngồi trong giảng đường để lĩnh hội chính cái môn đó. Vì học chung cả khoa nên sinh viên rất đông, và hiện giờ hết một nửa của lực lượng đông đảo đó đã chu du cõi mộng. Có nhiều đứa gục xuống bàn, mắt mở không lên mà tay vẫn ghi chép liên tục, Kha không biết đó là do nó đã đạt trình độ pro hay là chính nó ghi lăng nhăng cái gì sau này nhìn lại nó cũng không biết. Riêng hắn, vì đã bị dọa là môn này rất dễ rớt nên dù không hiểu thầy đang nói cái gì, hắn vẫn cố gắng nghe và ghi bài. Nhìn đồng hồ đeo tay, hắn thở dài ngao ngán. Giờ học mới bắt đầu được có ba mươi phút thôi.

Điện thoại rung, báo hiệu có tin nhắn. Hắn mở ra xem. Là con Quyên. “Mày đang ở đâu, làm gì? Hôm nay tao ăn trưa một mình. Không thể đi với tụi bạn.”

Ngước lên bục giảng, thấy thầy vẫn nói say sưa dường như chẳng chú ý đến ai, hắn cúi xuống bấm tin nhắn trả lời: “Tao đang học Triết. Buồn ngủ. Tao hiểu tại sao mày đi một mình. Quên Bảo đi, tốt cho mày đó”.

Một phút sau, Quyên nhắn trả lời: “ Quên được đã tốt. Mà sao Linh gọi hoài mày không bắt máy? Không nhớ nó hả?”

Hắn nhăn mặt. Cái con nhỏ này…

“ Tao nghĩ chưa thông. Nhớ. Thôi nghen, đang học.”

Nhét điện thoại vô cặp, hắn ngồi thẳng dậy và lại tiếp tục ghi ghi chép chép những điều mà hắn biết mình sẽ không bao giờ hiểu nổi. Thấy mình ngu khi tự nhiên nói với con nhỏ ác ma đó là mình nhớ Linh. Nhỏ sẽ cười hắn chết mất.

Chiều nay Linh được nghỉ đội chuyên nên về sớm. Nó lấy cái điện thoại di động của Quyên cho, nhìn chằm chằm cái hình nền Kha đang cười mỉm mà bà chị cố tình cài trước khi bàn giao cho nó. Một tháng rồi không gặp. Nó khó chịu lắm, nhiều hôm buổi chiều tan học, từ trên lầu nó nhìn thấy Kha đứng ở xa nhìn về phía cổng trường, trông rất buồn, lúc đó trong lòng nó đau như có ai cầm dao cứa. Nó biết Kha muốn nhìn thấy nó. Nếu không phải vì mẹ nó đang đợi ngay trước cổng thì chắc nó đã chạy ngay lại chỗ ổng rồi…

- Quyết định rồi, đi kiếm ổng hỏi tội dám trốn tránh mình cả tháng trời mới được! – Nó đứng bật dậy khỏi cái ghế đá, vừa đi ra cổng vừa nhắn tin cho Quyên. Thiệt tình thì nó không biết giờ Kha đang ở đâu. Hy vọng bà chị nó biết.

“ Em về sớm, đi gặp Kha chút. Ba mẹ có biết thì em chịu. Kha đang ở đâu?”

“ Mày liều vậy? Kha đang học dưới Thủ Đức á. Về sớm nghen.”

Nó đọc tin nhắn, mỉm cười. Dù nó có làm chuyện điên khùng thế nào, chị hai nó luôn là người ủng hộ.

Nó đi xe 19 từ Bến Thành để đến làng đại học ở Thủ Đức. Nghe nói có một chuyến xe đi ngang trường Đại học Khoa học tự nhiên, nhưng giờ này xe đó chưa có. Xe 19 chỉ dừng ở trạm Đại học Nông lâm, và nó phải hỏi đường để đến trường Kha. Kết quả là nó đi bộ gần nửa tiếng. Nhìn thấy cổng trường Tự nhiên, nó cũng kiệt sức luôn. Mệt muốn chết.

Thì ra đây là làng đại học mà nó vẫn hay nghe mọi người nhắc tới. Thiệt là náo nhiệt. Nó nhìn ngôi trường to lớn trước mắt mình, những dãy phòng màu trắng phía xa xa sau mấy tàn cây xanh um, bãi cỏ rộng xanh mướt, tự nhiên cảm nhận được một bầu không khí rất hàn lâm. Cứ như trong đó và ngoài này là hai thế giới khác hẳn. Và nó nghĩ ông cụ non của nó rất thích hợp với cái thế giới đó.

Nó đến trước cổng trường, nhìn vào trong. Rộng quá chừng, chắc phải gấp đôi trường nó. Một vài chị sinh viên đi ngang, nhìn nó tò mò, họ nói gì đó và cười khúc khích với nhau, làm nó có cảm tưởng mình là một sinh vật kỳ lạ nào đó. Trời ạ, nó muốn mau tìm được Kha và biến nhanh khỏi chỗ này.

Rốt cục cũng đến giờ nghỉ giải lao, Kha đóng tập lại và gục đầu xuống bàn. Ai mà đưa hắn cái gối lúc này là hắn có thể ngủ được luôn ấy chứ. Điện thoại lại báo có tin nhắn. Hắn vừa ngáp dài vừa đọc, và sau khi đọc thì hắn tỉnh táo như vừa được dội một ca nước lạnh vào mặt.

“Tui ở trước cổng trường anh. Học xong ra liền đó. – Linh”

Hắn đờ người ra vì ngạc nhiên. Cậu? Ở cổng trường hắn? Ngay bây giờ á? Hắn dụi mắt, đọc lại tin nhắn một lần nữa để chắc là đầu óc mình không bị hai tiếng đồng hồ ngồi nghe Triết làm cho mụ mị. Hắn bấm nút gọi. Chắc là cậu lại chọc hắn thôi, giờ này cậu phải còn học ở trường chứ.

Bên kia bắt máy ngay. Giọng cậu lãnh đạm pha chút sát khí:

- Cái gì?

- Cậu… cậu đang ở đây thiệt hả? Đừng giỡn nghe, tui không thích đâu.

- Không rãnh giỡn với anh. Tui có chuyện muốn hỏi, lát anh ra đây rồi biết tay tui. Cúp máy à.

- Nè, khoan – Túttttt!!!!!

Không cho hắn cơ hội nói thêm dù chỉ một câu, cậu đã cúp máy mất tiêu. Hình như hắn nói chuyện hơi lớn tiếng nên hai đứa bạn ngủ gục mê mệt kế bên hắn từ đầu tiết tới giờ cũng thức dậy và nhìn hắn với cặp mắt bực mình. Hắn không rõ lúc đó gương mặt mình biểu cảm thế nào mà cả hai hè nhau phán cho một câu: “ Có hẹn hò gì thì đi đi, đừng có ở đây và làm tụi tao cảm thấy việc ngủ trong giờ Triết là tội ác trời không dung đất không tha nữa!”

Không đồng tình với kiểu lý sự cùn rất giống con Quyên của hai thằng bạn nhưng hắn cũng dọn tập sách. Đằng nào thì bài hôm nay thầy giảng y chang trong sách, khó hiểu như nhau, hắn có cố nghe thêm một tiếng rưỡi đầu óc cũng sẽ không sáng ra được mấy. Giờ Triết không điểm danh, về sớm một bữa chắc không thành vấn đề.

Vừa ra cổng là hắn nhìn thấy cậu ngay, hiển nhiên là một cậu học sinh còn đeo khăng quàng đỏ mà đứng trước cổng trường đại học thì sẽ rất nổi bật rồi. Có vẻ như cậu đang rất bực bội vì mọi người đi ngang, đặc biệt là mấy cô gái, cứ nhìn cậu chăm chăm. Mắt hắn chạm mắt cậu, hắn giật mình thấy một cái gì đó vỡ òa trong màu nâu sâu thẳm. Hình như sự trốn tránh của hắn đã làm cậu tổn thương. Hắn có lỗi quá.

Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng sau cùng lại im lặng, đi nhanh về phía hắn, và… túm lấy cổ áo hắn. Gương mặt tối sầm, cậu dằn từng tiếng một:

- Có-biết-một-tháng-qua-tui-cảm-thấy-thế-nào-không-hả?

Xung quanh nổi lên những tiếng xì xầm, nếu cứ tiếp tục như vầy thì sẽ gặp rắc rối. Hắn gỡ tay cậu ra và kéo cậu vào một quán trà sữa gần đó. Quán vắng tanh, vì giờ đang là giờ học. Cậu không nói không rằng, đi thẳng lên tầng trên và chọn một cái bàn trong góc, khuất sau một chậu cây to. Hắn biết cậu đang giận nên chỉ lẳng lặng ngồi xuống đối diện cậu. Người phục vụ đem thực đơn ra, cậu không thèm nhìn, cũng không hỏi ý hắn, kêu hai ly hồng trà. Chắc thấy bầu không khí sặc mùi thuốc nổ nên người phục vụ vội vã đi ngay, hắn nhìn cảnh đó, rất muốn cười mà cười không nổi. Cậu thật là đáng sợ.

- Tại sao anh làm vậy?

Cậu chợt lên tiếng. Câu hỏi như một tiếng thở dài rơi vào lặng thinh. Hắn giơ ngón tay trỏ nghịch mấy chiếc lá trong bình hoa nhỏ xíu để trên bàn. Hoa cúc dại. Cậu dường như cũng không quan tâm hắn có trả lời hay không, hỏi tiếp:

- Anh muốn từ bỏ hả?

Hắn lắc đầu nguầy nguậy, ấp úng:

- Không phải.

- Vậy sao lại trốn tránh tui?

Giờ cậu hỏi, thiệt tình hắn cũng chẳng biết là tại sao. Hắn chỉ biết là nếu đối mặt với cậu mà không biết được trong lòng cậu mình đang ở vị trí nào, hắn sẽ thấy rất đau. Nếu tình cảm của cậu đối với hắn không phải là thích thì hắn không muốn trói buộc cậu cho sự ích kỷ riêng mình. Mẹ cậu nói đúng, ai dám chắc sau này cậu sẽ không hối hận?

- Ừm, hôm trước mẹ cậu đến gặp tui… - Nước được đem ra, hắn uống một miếng rồi nói tiếp – Nói chung là mẹ cậu nói rất nhiều, ừ, có hơi gay gắt nhưng mà tui thật sự không sao, cậu đừng lo. Mà tui cảm thấy mẹ cậu nói đúng.

- …

- Có khi chính cậu còn chưa khẳng định được tình cảm của mình, có khi mọi thứ chỉ là nhất thời, là tại cậu thấy tội nghiệp tui đó thôi. Tui không muốn người tui thích sau này sẽ vì tui mà hối tiếc… Vậy thôi hà.