Chương 72

Greatness as you, smallest as me

You showed me what is deep as sea

Tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên. Linh ngừng ăn nhìn lên màn hình, có một dòng chữ đang nhấp nháy: “ Đây là những khoảnh khắc bất hủ của một câu chuyện tình bất hủ!”. Tiếp theo đó là những tấm hình được làm thành một đoạn flash hiện ra, có kèm lời bình phía dưới, trên nền nhạc A little love của Fiona Fung. Linh hết hồn khi thấy toàn là hình nó với Kha, trông hết sức, ơ, thân mật. Nó sặc một miếng bánh chưa kịp nuốt.

A little love, little kiss, little hug, little gift

All of little something, these are our memories

Phần lớn là hình chụp lén, Quyên rất biết cách chọn lọc để lời hát và hình ảnh hiện ra khớp nhau. Ví dụ như “little kiss” thì là tấm hình chụp Kha hôn lên mắt Linh hồi bị bé Khánh ép buộc, “little hug” là hình Linh ôm Kha hồi nó tỏ tình, trời ạ, nếu biết lúc đó đang bị bả rình rập thì có chết chắc nó cũng không làm vậy; và “little gift” là hình lá bùa cầu may Linh đã xin cho Kha hồi hắn thi đại học… Còn cả chục tấm hình “đầy chất thơ” khác như là vuốt tóc, nắm tay, nhéo má, vâng vâng và vâng vâng, mà hai “đương sự” cứ ngơ ngác không biết mình đã làm hành động đó lúc nào.

You make me cry, make me smile, make me feel that love is true

You always stand by my side

I don’t want to say goodbye

Tấm hình hai đứa ngồi cạnh nhau trong vườn hoa hồng, hình như là cái hôm sau khi ba mẹ Linh biết chuyện. Kha phục Quyên thiệt, tình thế rối ren vậy mà vẫn không quên vác máy ảnh theo, con nhỏ này đúng là hết thuốc chữa rồi. Dòng chữ Quyên “nhắn gửi” hai đứa chạy ngang màn hình “Đừng dễ dàng từ bỏ, vì hạnh phúc chỉ có ý nghĩa khi được ở cạnh nhau”. Kha khẽ cười và nghĩ “ Quyên à, mày cũng không từ bỏ, mà sao mày buồn vậy?”.

I’m kissing you

Thank you for all the love you always give to me

Oh I love you…

Hết bài hát là đoạn flash cũng kết thúc. Dòng chữ nhắn gửi to đùng lại hiện ra: “Bài hát hợp với tụi bây hen! Mớ hình này chỉ là một phần nhỏ kỷ niệm tình yêu của hai người thôi, từ giờ hãy cùng nhau tạo ra thêm nhiều cảnh lãng mạn nữa há, tao hứa sẽ chăm chỉ ghi nhận mà. Chúc mừng Giáng sinh đầu tiên hai người bên nhau nhé ^^! – The end”

Kha với Linh bối rối nhìn nhau, mặt cả hai đều ửng hồng. Tim Kha đập loạn xà ngầu, hắn rút đĩa ra, tắt máy. Nhìn lại những chuyện đã qua từ mớ hình ảnh của Quyên, tự nhiên hắn lại ngượng không giải thích được. Linh thì chẳng nói gì, bưng dĩa bánh lại giường ngồi. Sáng nay lúc chị nó tặng quà, nó đã biết tuyệt đối không phải là một thứ bình thường. Chị nó có một thú vui tao nhã là tự tay làm quà tặng, mà toàn những thứ tốn công tốn sức tốn thời gian. Hèn chi cả tuần nay bả cứ ôm cứng lấy cái máy tính.

Cho miếng bánh cuối cùng vô miệng, Linh nghĩ tới món quà mình sẽ tặng Kha. Chắc nó nhiễm bà chị, chọn ngay một món quà hết sức tốn công. Nhưng mà, để tặng cho cái ông ngốc đang ngó nó mà cười hiền kia thì kể cũng đáng.

Kha chờ Linh ăn xong, hắn mở tủ lấy quà đưa cho cậu. Là một cuốn album, hắn không quen cầu kỳ nên không gói, cứ để nguyên vậy mà đưa Linh. Hắn làm cuốn album bằng giấy A4 đóng thành tập rồi dán hình vô. Hình chụp chung với cậu hắn xin Quyên, nhưng Quyên cũng thiệt, chỉ đưa hình “thân mật” vừa vừa, còn lại thì nhất quyết không đưa, giờ hắn mới vở lẽ nhỏ giữ lại để làm đoạn flash lúc nãy. Ở mỗi trang hắn đều vẽ cỏ ba lá trang trí, làm Linh nhíu mày thắc mắc:

- Anh thích cỏ ba lá hả?

Hắn gãi đầu cười, lật trang cuối chỉ cho Linh một nhánh cỏ ba lá ép khô. Hắn phải mất cả buổi ngoài vườn, suýt say nắng luôn mới kiếm được một nhánh cỏ đẹp vậy.

- Đâu, là hôm trước cậu nói cậu thích cỏ ba lá mà. Cậu còn bảo tặng quà thì tặng thứ gì để lâu làm kỷ niệm được…

- … - Linh hơi xúc động, nếu không phải là đứa giỏi kiềm chế chắc nó đã ôm chầm Kha rồi. Khi cảm xúc đã bình ổn lại, nó tặng Kha một nụ cười tươi (muốn giết chết người ta mà ^^!):

- Cảm ơn nhiều. Tui thích lắm.

- Cậu thích là tốt rồi! – Kha cũng cười, nhưng trong đáy mắt có một thoáng mênh mông khó hiểu. Nhận ra Linh nhìn mình, hắn vội khỏa lấp mọi thứ – Gần nhà tui có một xóm đạo, đèn đẹp lắm. Lát nữa cậu muốn đi dạo chút không?

- Ừm… - Linh không phản đối. Nó cất cuốn album vô cặp, sẵn tiện lấy ra một cây harmonica, quay ra nói với Kha – Ngồi đi. Tui có thứ tặng anh.

Kha ngồi xuống giường. Linh đứng dậy, đưa cây harmonica lên môi. Âm thanh trầm bổng, réo rắt bắt đầu phát ra, tạo thành giai điệu bài hát Kiseki. Kha hát khe khẽ theo giai điệu, tim hắn đập rộn lên khi nhìn cậu đứng trước mặt mình, mắt khép hờ. Để làm được thế này, chắc cậu cũng phải tập luyện vất vả. Hắn hạnh phúc quá.

Ngay cả trong những ngày không có gì tốt đẹp đến với tôi

Thì chỉ cần được ở bên em, tôi đã thấy nắng bừng lên quanh mình

Ta sẻ chia nhau những đớn đau và hạnh phúc

Vì có em mà tôi có thể tiếp tục con đường này

Vậy nên hay ở bên tôi mãi nhé, người tôi yêu

Cho đến phút cuối cùng

Chỉ cần có em, tôi có thể tin tưởng rằng ngày mai tôi sẽ mỉm cười nhiều hơn hôm nay

Mười năm, trăm năm hay ngàn vạn năm sau nữa

Vượt qua cả thời gian vô tận

Tôi vẫn yêu em

(trích Kiseki - GReeeenN)

- Cảm ơn cậu. – Kha xúc động nói khi Linh kết thúc khúc nhạc. Nó cảm giác mặt mình hình như hơi nóng lên. Nó phải luyện tập cả nửa tháng nay mới thổi bài này nhuần nhuyễn được vậy. Giờ nhìn Kha vui, thấy không uổng công chút nào.

Khu xóm đạo vắng vẻ, có lẽ mọi người đã đến nhà thờ, Kha nghe nói tối 24 ở nhà thờ gần đó có rất nhiều hoạt động vui chơi. Mà vắng người cũng tốt, hắn với Linh có thể nắm tay nhau đi dưới dãy đèn giăng như mắc lưới trên đầu, lấp lánh, cảm giác chẳng khác gì đang đi dưới cơn mưa toàn những ngôi sao tỏa sáng. Linh siết chặt tay Kha. Nó thích giây phút này quá, cứ như mơ vậy.

Cuối phố đặt một cây thông to màu bạc, trang trí rực rỡ, dưới gốc thông chất đầy quà và vật trang trí. Hai người đứng lại nhìn nhau, không khí chợt trở nên ngượng ngập. Linh nhìn Kha, ra vẻ tỉnh bơ cười:

- Anh cúi xuống tui nói nghe.

Kha nhíu mày không hiểu, nhưng cũng nghe lời cậu, cúi người xuống. Hoàn toàn bất ngờ, cậu nắm nhẹ hai tay hắn, và nhẹ nhàng chạm môi vào môi hắn. Bị sốc, hắn hết hồn nhắm mắt lại, cả người cứng đơ, nóng hổi, ngay cả hô hấp cũng không thể. Cảm giác lần này không giống với lần hôn-bất-đắc-dĩ trong nhà tắm, hắn có thể cảm nhận được ở môi mình có vị bánh plan, và trái với sự tưởng tượng lẫn ngại ngùng của hắn về nụ hôn, cậu không cố gắng làm gì xa hơn là môi-chạm-môi cả.(một đứa lớp chín có thể làm gì xa hơn nữa sao?) Khi cậu buông hắn ra, hắn vẫn chưa hoàn hồn, tim đập như điên và chân đứng không vững. Mặt hắn đỏ lựng, hắn nghĩ chắc mình sắp phát sốt tới nơi.

- Cậu… cậu… - Hắn lắp bắp mãi không nên lời. Linh nhìn bộ dạng như sắp khóc của Kha, không biết mình nên phản ứng thế nào cho phù hợp. Cũng không phải nó cố tình làm vậy, chỉ là muốn có một cái gì đó đặc biệt dành cho Kha, vậy thôi. Làm gì mà phản ứng như vừa bị bắt nạt ghê lắm ấy.

- Ngốc. Về thôi!

Suốt quãng đường chở nó về nhà, Kha cứ lặng thinh. Nó ngập ngừng lên tiếng:

- Bộ hồi nãy tui làm anh sợ hả?

- Đâu… đâu có. Tui hơi bất ngờ thôi, hôm trước cậu bảo học xong cấp ba mới… ưm…

- Vậy mà tui tưởng đã làm anh sợ – Linh phì cười. Sinh viên đại học rồi mà còn ngố vậy, chắc chỉ có ông già này chứ không tìm đâu ra nổi người thứ hai như ổng.

Đã nghe tiếng chuông nhà thờ ngân lên đâu đó...