Chương 9

- Mày ơi! Chiều nay qua học chung với tao nghe! - Nhỏ Quyên nhào tới ôm cứng cánh tay hắn và giở cái giọng nũng nịu làm hắn suýt nữa là ọc hết những thứ vừa ăn buổi sáng ra. Rút tay ra khỏi vòng tay nhỏ, hắn nhăn mặt:

- Mày lại muốn gì nữa đây? Không sợ ấy ấy của mày ghen hả?

- Tao mới phải hỏi mày đấy. Không phải mày sợ nàng của mày nhìn thấy mày thân mật với tao sao?

- Tao đã nói không có nàng nào hết mà, mày dai quá đi! - Hắn thở dài. Cái tính khoái chọc ghẹo người khác của con bạn thân hắn đã quá rành rồi. Cho nên lần nào bị chọc hắn cũng chỉ biết thở dài và cười trừ mà thôi. - Rồi, nói coi, sao chiều nay mày muốn học chung với tao?

- À vì hôm qua mẹ tao mua bột mì và trứng… - một câu trả lời có vẻ trớt quớt, nhưng Kha biết rõ, thế là số phận hắn đã được định đoạt. Một cái gì đó có liên quan đến bột mì và trứng thì dứt khoát là chẳng tốt lành mấy, ít nhất là hắn thấy vậy. Y như rằng, nhỏ Quyên nhe răng cười khì – Tao thèm ăn bánh plan mày ơi!

- Biết ngay mà! - Hắn rêи ɾỉ. Con nhỏ này làm gì có chuyện siêng đột xuất kêu hắn qua học chung. Hồi lần đầu tiên hắn tin lời, đến thật và kết quả là một đĩa cơm chiên Dương Châu. Mấy lần sau, dù cho hắn có cảnh giác tới cỡ nào thì kết cục cũng đều như nhau: nhỏ Quyên sẽ dùng đủ mọi cách man rợ để lôi hắn về nhà cho bằng được, và sau một buổi hì hục trong bếp, con nhỏ sẽ vui vẻ cười tươi như hoa khi hắn trưng ra cho nhỏ một món ăn nào đó. Thiệt là chán!

- Đi mà!!! Mày đâu nỡ từ chối tao đâu hén! – Mắt nhỏ Quyên long lanh lấp lánh trông thật đáng sợ. Hắn nói với vẻ mặt chán hết biết:

- Thèm bánh plan sao mày không ra chợ mà mua? Tao đâu phải là đầu bếp riêng của mày.

- Hông! Tao thích bánh của mày thôi hà! Với lại…

- Với lại cái gì? Tao thấy mày đang cố tình hành hạ tao thì có!

- Hôm nay nhóc Linh có ở nhà… - Vừa nghe đến cái tên tim hắn đã thót lên. Cũng may nhỏ Quyên chả chú ý gì đến hắn hết - … Nó cũng thích bánh plan lắm, sẵn dịp tao muốn nó thưởng thức tài năng của mày, hì hì!

Thế là xong, hắn biết mình không còn đường để từ chối. Vả lại, lần này hắn cũng không muốn. Sẽ được gặp nhóc rồi. Tự nhiên trong lòng hắn thấy vui vui.

Sau cái hôm nhỏ Quyên “chẩn đoán bệnh tình” cho hắn, đêm đó về nhà hắn mất ngủ luôn. Hắn nằm lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng ngồi dậy đi xuống bếp lấy nước uống. Ngồi ở cái bàn trong nhà bếp, hắn suy nghĩ về những điều nhỏ nói, rồi tự nhìn lại tình cảm của mình. Nhưng nhìn tới gần sáng mà hắn vẫn chẳng hiểu ra được điều gì hết. Cuối cùng hắn đành tạm hài lòng với cái quyết định: cứ để thời gian trả lời vậy. Chuyện phải đến thì dù hắn có muốn cản lại cũng không được. Và nếu là chuyện tình cảm thì lại càng nằm ngoài tầm kiểm soát của một đứa chưa có mảnh tình vắt vai nào như hắn mất rồi.

- Ờ, mà mày siêng không, giúp tao chuyện này cái! - Nhỏ Quyên lại quay qua khều hắn. Hắn nhìn nhỏ dè chừng:

- Ngoài vụ bánh mày còn nghĩ ra trò nào nữa à?

- Không phải tao nghĩ ra, mà sự thật nó là thế! – Quyên khẽ nhún vai – Lát về mày làm ơn qua đón nhóc Linh giùm tao nghen?

- Sao phải đón? - Hắn nhướng mắt - Mọi hôm thằng nhóc vẫn đi bộ hay đi xe bus về được mà?

- Đó là mọi hôm, chứ không phải hôm nay!

- Nhóc đó bị gì hả? – Trong giọng nói của hắn chứa đầy lo lắng, nhưng cả hắn, cả Quyên đều không nhận ra (chỉ có tác giả thông minh thôi hà ^^)

- Ờ, chân nó đau. Hôm qua chơi bóng rổ sao đó mà bị té. Sưng thôi chứ chẳng phải bong gân hay gì hết, nhưng tóm lại để nó tự về tao không yên tâm. Sáng nay mẹ tao phải chở nó đi học đấy.

- Vậy mày đi đón nó đi, sao lại là tao chứ?

- Tao phải họp bên đoàn, hồi sáng thầy có thông báo mày không nghe à? – Quyên gắt nhẹ, rồi như nhận ra mình đã vô lý, nhỏ dịu giọng - trường nó cũng gần đây, phải cái về nhà tao thì hơi xa thôi. Làm ơn giúp tao đi, rồi tao đãi mày một chầu kem hen?

- Tao thiệt đúng là mắc nợ mày từ mấy kiếp mà! - Một lần nữa hắn chẳng thể làm gì ngoài việc than thở - Kiếp trước mày làm nghề cho vay nặng lãi phải không?

- Hì hì!!! – Con nhỏ cười khì khoe lúm đồng tiền thật dễ ghét. Hắn không biết nói sao, đành cười theo. Thiệt tình!

#############

- Nhớ chưa mày? Phòng học của nó ở trên lầu một, phòng số 2 đó! – Quyên dặn với theo khi hắn xách cặp ra khỏi lớp. Hắn không quay lại, chỉ giơ tay lên tỏ ý có nghe, rồi đi thẳng ra nhà xe.

Trường nhóc Linh đúng là gần thật, chỉ cách trường hắn khoảng mười phút đạp xe. Lạc Việt – đây cũng là một trường cấp 2 có tiếng của thành phố. Trường xây lớn và khang trang, sơn màu xanh dịu mắt. Khi hắn đến thì bọn học trò đã về gần hết, hắn đoán thế vì nhìn thấy nhà để xe ngoài xe gắn máy của giáo viên chỉ còn lèo tèo vài chiếc xe đạp. Cũng phải, hôm nay thứ bảy và nghe Quyên nói trường chỉ học bốn tiết buổi sáng. Thế là nhóc Linh phải chờ lâu lắm. Chắc sáng nay bị bà chị đe dọa gì rồi, chứ nếu không với tính khí thằng nhóc, hắn không tin cậu ta lại chịu chờ như thế.

Gặp bác bảo vệ, hắn nói đại mình đến đón em trai rồi giải thích đủ thứ mới được bác cho vào. Gửi nhờ xe đạp ở phòng bảo vệ, hắn chạy thật nhanh về phía dãy phòng học trước mặt. Lên lầu một, đến phòng số 2 như nhỏ Quyên đã dặn, thấy cửa khép hờ hắn bước đến mở ra nhìn vào trong.

Ở cuối lớp, có một con mèo lười đang say ngủ…

Hắn nhẹ chân bước đến gần. Cậu nhóc vùi mặt vào hai cánh tay, mớ tóc mái lòa xòa rũ xuống, trông ngộ ngộ. Hắn chạm tay vào tóc cậu. Những sợi tóc mềm trượt nhẹ qua kẽ tay hắn. Cảm giác như đang chạm vào nước vậy. Tim hắn đập rộn lên. Một cái gì đó từ sâu thẳm bên trong thôi thúc hắn. Hắn ngập ngừng cúi xuống.

BỐP!!!

- Ui da! - Hắn ôm bụng. Nhóc Linh dụi mắt nhìn hắn.

- Ủa là anh à? Vậy mà tui tưởng…

- Tưởng cái gì? - Hắn nhăn mặt vì đau sau khi lãnh trọn một cú đấm vào bụng - Cậu làm gì vậy? Đau muốn chết !

- Xin lỗi! - Cậu nhóc vươn vai, và nhìn cái mặt cậu hắn chẳng thấy có chỗ nào có thể gọi là hối lỗi cả - Tui tưởng lại là mấy thằng lớp trên thấy tui ngủ định chọc phá. Ai biểu anh đến gần tui làm chi, ai biết anh có ý đồ gì xấu không?

- Gì… gì chứ? - Hắn tỏ ra không hài lòng khi bị buộc tội, nhưng gương mặt đỏ ửng của hắn lại là bằng chứng hùng hồn cho điều ngược lại - Cậu nghĩ tui có thể có ý đồ gì với một đứa con trai chứ?

Nhóc Linh chỉ khịt mũi, không nói gì. Sở dĩ nó có cái phản ứng bạo lực như vậy, là vì hồi trước nếm mùi rồi. Năm nó học lớp sáu, có mấy thằng học sinh cá biệt cứ tò tò đi theo đòi nó làm bạn gái, rồi chọc ghẹo đủ thứ mặc dù nó đã giải thích khản cả cổ rằng nó là một đứa con trai chính hiệu. Mấy ngày nó vui vẻ thì không sao, chứ nó mà khùng lên là đám đó bầm dập. Một bữa giờ ra chơi nó ở lại trực nhật rồi ngủ gật trên bàn, tự nhiên có linh cảm gì đó không được hay ho, mở mắt ra thấy ba bốn cái mặt dí sát vào mặt mình, nựng nựng nịu nịu. Kết quả, khỏi phải nói, mấy đứa đó bị đập cho một trận nhớ đời, còn nó thì hình thành nên cái phản xạ là sẵn sàng cho bất kỳ người nào đến gần khi nó ngủ ăn đấm.

- Nếu mà cô nàng đó ngủ quên trước mặt ổng, cầm chắc cô ta sẽ phải hối hận – Nó lầm bầm một mình, rồi ném cho “ông đó” một cái nhìn cực kỳ khó chịu.

Đương nhiên là Kha không làm sao hiểu được cái nhìn đó. Hắn xách cặp cho nhóc Linh, cười nhẹ:

- Về thôi. Chị cậu bận nên nhờ tui tới đón.

- Cái bà đó lúc nào cũng bận với rộn – Nhóc Linh đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi một cách khó khăn. Thấy nhóc loạng choạng suýt ngã hắn định đưa tay đỡ nhưng cậu nhóc lạnh lùng gạt ra.

“Đi mà đỡ cô ta ấy!” – đây là suy nghĩ của nhóc Linh lúc ấy.

“ Người ta giúp mà còn làm cái kiểu đó. Tui mặc kệ cậu luôn!” – đây là suy nghĩ của hắn. Hắn giận, đương nhiên. Cho nên hắn chỉ đứng nhìn cậu nhóc bước từng bước chân chậm chạp. Cho đến khi cậu vấp phải cái bậc cửa và bị té, hắn mới thôi cố tình thờ ơ.

- Cậu bướng bỉnh vừa vừa thôi! - Hắn đỡ nhóc Linh dậy, gắt nhẹ - Tui đã nói với cậu rồi, nhận sự giúp đỡ khi cần thiết mới là người khôn ngoan, nhớ không?

Thấy hắn to tiếng, nhóc Linh chỉ im lặng. Nhìn cậu nhóc mím mím môi có vẻ ấm ức, tự dưng cơn giận của hắn bay biến mất tiêu. Hắn ngồi xuống trước mặt cậu:

- Tui cõng cậu xuống cầu thang.

- Thôi, không cần!

- Nhanh lên, trưa rồi.

- Tui không thích.

- Mệt cậu ghê! - Hắn tóm lấy tay cậu nhóc và kéo mạnh để cậu ngã lên lưng hắn. Đương nhiên hắn nhanh chóng đứng dậy trước khi cậu nhóc kịp phản ứng:

- Anh tin tui cho anh ăn đấm không? - Vừa la cậu nhóc vừa đấm vai hắn thùm thụp, tuy rằng không mạnh lắm. Hắn la oai oái:

- Nè, nhẹ tay chút đi! Đau quá!

- Chính anh là người gây chuyện trước mà!

- Nhưng tui cũng vì cậu đó chứ!

- Con trai gì mà… Có nhiêu đó cũng than đau, tui mạnh tay hơn cho biết nè!

- Áaa, thôi, tha cho tui đi! (dễ hiểu lầm quá !)

- … Cho anh đau chết luôn!!!

- Cậu muốn té cầu thang à?

Đến lúc này nhóc Linh mới dừng tay và để yên cho hắn cõng xuống. Tóc cậu nhóc quệt vào má, vào cổ hắn. Tim hắn đập mạnh đến mức hắn có cảm tưởng nó sắp vọt ra ngoài.

- Vai anh nhỏ quá hà! - Tự nhiên nhóc Linh lên tiếng. Hắn giật mình hỏi lại:

- Thì sao?

- À… thì sao đủ cho bạn gái anh dựa vào? Những cô gái thì luôn cần bờ vai rông chứ ha?

- Chỉ là trên lý thuyết thôi! - Hắn cười - Nếu người tui thích cần thì có thể dựa hoàn toàn vào tui mà. Vai không đủ, cả người chắc là đủ há!

- È, nói chuyện sến thấy sợ! – Nhóc Linh trêu hắn. Hắn vẫn chỉ cười.

- Tui chỉ nói sự thật. Dù sao bây giờ cậu cũng đang dựa vào tui đấy thôi.

- Xì! – Giá mà hắn thấy nhóc Linh vừa thoáng đỏ mặt nhỉ ?