Chương 43: Đi tìm phó kiến hưng xin giúp đỡ (2)

Nhưng sau khi nghe nói chuyện của anh và Lục Hòa Nhi lần trước, tôi theo bản năng từ chối anh.

Anh trở mình, nhưng…

Một hồi lâu, anh ngồi dậy xuống giường, kéo quần áo mặc vào, đứng trên ban công châm thuốc.

Tôi nằm trên giường, nhất thời trong lòng thấy khó hiểu.

Tôi đứng dậy, đi đến bên anh, ôm anh từ phía sau, dán cả người vào lưng anh: “Chúng ta đến phòng tắm thử xem."

Thân hình thẳng tắp của anh bỗng cứng ngắc. Anh bóp nát điếu thuốc trong tay, quay người nhìn tôi, giữa lông mày toát lên vẻ lạnh lùng: "Khi nào thì bắt đầu?"

Tôi sững người, ý anh là phản ứng cơ thể sao?

Tôi cúi đầu cắn chặt răng một lúc lâu mới nói: "Có lẽ là sau khi sảy thai..."

Có lẽ tôi sẽ chôn giấu trong lòng việc anh vui vẻ cùng Lục Hòa Nhi mãi mãi, trở nó thành bộ xương khô khổng lồ, sau đó từ từ mục nát.

Anh nhìn tôi thật sâu, sau đó đẩy tôi ra nói:"Tôi đến phòng làm việc đợi."

Tôi nhanh tay kéo anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Có phải anh mua lại quán bar của Mộng Thu cho Lục Hòa Nhi không? Mộng Thu bị người khác hãm hại, Phó Kiến Hưng, anh có thể giúp tôi không?"

Tôi biết lúc này cầu xin anh sẽ khiến anh tức giận. Dù sao tôi cũng chưa làm anh thỏa mãn, nhưng việc này không thể để lâu.

Anh cúi đầu nhìn tôi, đôi con người đen kịt co rút lại, lạnh lùng nói: "Cô trở về là vì việc này sao?"

Bị đôi tròng mắt đen thẳm của anh nhìn chằm chằm khiến tôi thoáng ngỡ ngàng, vội vàng lắc đầu: "Không phải, tôi..."

"Thì ra cô muốn dùng thân xác để trao đổi cho nên mới ngoan ngoãn bảo tôi làm tiếp?" Anh cười lạnh lùng, ngập tràn châm chọc: "Thẩm Mai Trang, có phải chính cô cũng không phát hiện cô đã hết cảm giác với tôi rồi không?"

Tôi lắc đầu, hoảng sợ nhưng sự thật chính là như vậy.

Tôi ngửa đầu nhìn anh, nghẹn ngào nói: "Phó Kiến Hưng, anh có Lục Hòa Nhi còn có rất nhiều bạn bè nhưng tôi lại chẳng có ai ngoài một người bạn là Mộng Thu. Xin anh giúp tôi!"

"Ha!" Anh lạnh lùng cười ra tiếng: "Cô không có ai cả, chỉ có mỗi Mộng Thu thôi sao? Thẩm Mai Trang, cô đúng là khiến tôi bất ngờ!"

Anh tức giận rồi, hơn nữa còn cực kỳ tức giận, nhưng tôi thực sự hết cách rồi.

Chỉ cần có cách khác thì tôi có thể giải quyết, không cần cầu xin anh, nhưng tôi thật sự cùng đường rồi.

Tôi kéo tay anh, không để ý đến sự tức giận của anh, cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng: "Phó Kiến Hưng, tôi chỉ biết nhờ cậy anh, xin lỗi!"

Bầu không khí như đóng băng, tôi lại ăn mặc mỏng manh, lúc này cả người bị bao bọc bởi sự lạnh lẽo.

Phó Kiến Hưng lạnh lùng nhìn sự suy sụp của tôi, từ tức giận chuyển sang bình tĩnh, một lúc lâu, anh mở miệng, nắm lấy tay tôi, gằn giọng lạnh lùng nói: "Đi vào phòng tắm!"

Tôi sửng sốt, rồi hiểu ra ý của anh, một lúc sau anh ôm tôi đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.

"Thẩm Mai Trang!" Anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

Tôi ngửa đầu nhìn anh, nước tạt vào mắt tôi, ươn ướt, anh cúi đầu, đưa tay lên che mắt tôi.

Tôi há miệng cầu xin: "Phó Kiến Hưng, anh có thể nhẹ chút không?"

Tôi sợ đứa bé xảy ra chuyện!

Cơn đau mơ hồ truyền tới từ bụng dưới, tôi cả kinh, run rẩy nói: "Phó Kiến Hưng, dừng lại, tôi... Chảy máu rồi!"

Thân thể anh cứng ngắc, cúi đầu xuống thì thấy một vũng máu đã tích tụ dưới chân tôi từ bao giờ.

Tôi đau đến co rút người, kéo cánh tay anh, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Đưa tôi đi bệnh viện mau!"

Tôi cảm thấy cơn đau lần này khác với lần trước.

Sự rạo rực của Phó Kiến Hưng bỗng nhiên tắt ngóm, ánh mắt sa sầm, anh kéo chiếc khăn tắm bên cạnh lau vội những giọt nước trên người tôi rồi ôm tôi đi ra khỏi phòng tắm.

Anh đặt tôi xuống giường, tìm quần áo mặc vào cho tôi, sau đó gọi điện thoại cho Trình Quyết Phong. Tôi kéo góc áo của anh, đau đến hụt hơi: "Muộn rồi, Phó Kiến Hưng đưa tôi tới bệnh viện mau!"

"Mẹ kiếp!" Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe được Phó Kiến Hưng chửi thề.

Anh ôm tôi lên xe, nổ máy, hai mắt tối sầm, mím chặt môi, gần như khiến người khác không nhận ra được tâm trạng của anh.

Anh lái xe rất nhanh, suốt đường đi không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, vừa ôm tôi vào bệnh viện đã có y tá đẩy xe đến đón.

"Có chuyện gì vậy?" Trong đám đông đang hoảng loạn có người lên tiếng hỏi.

Phó Kiến Hưng liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt rét lạnh: "Thẩm Mai Trang, cô muốn tự mình nói hay để tôi nói?"

Trong lòng tôi run lộp bộp, nhất thời toát mồ hôi nhưng cơn đau quặn thắt ở bụng dưới khiến tôi không còn thời gian nghĩ ngợi nữa. Tôi kéo cô y tá bên cạnh nói: "Đứa nhỏ chưa đầy hai tháng. Có dấu hiệu sẩy thai, cầu xin các người nhất định giúp tôi bảo vệ đứa bé."

Y tá gật đầu, động viên tôi: "Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đưa cô đến phòng phẫu thuật trước!"

Sau một hồi hoảng sợ, tôi dần dần bất tỉnh

Tôi không khỏi hối hận, tại tôi quá bất cẩn, vốn dĩ tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn, dù sao mấy lần trước cũng đều an toàn vượt qua.

Nhưng...

Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối mịt.

Tôi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt mạnh mẽ và sắc bén của người đàn ông, quầng mắt hơi thâm, trên cằm lún phún râu.

Anh vẫn ở đây?

Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt tôi là một màu trắng toát. Đây là phòng bệnh của bệnh viện.

Theo bản năng, tôi đưa tay sờ bụng dưới, trong lòng thấp thỏm, may mà bụng vẫn hơi phồng lên cũng không thấy đau tức vùng bụng dưới.

"Tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Tôi sững sờ, quay đầu nhìn lại thì thấy Phó Kiến Hưng đã tỉnh, đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cạnh rót một cốc nước.

Tôi thấy anh đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường nhìn tôi nói: "Em có muốn uống nước không?"

Tôi không nhìn ra được tâm trạng của Phó Kiến Hưng, mở miệng thăm dò nói: "Đứa bé vẫn còn chứ?"

Anh ngước đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chăm, lạnh lùng đến tột độ, trái tim tôi muốn vọt tới cổ họng, trợn to mắt đợi câu trả lời của anh.

Một lúc sau, anh mới trả lời tréo ngoe: "Cô định giấu đến bao giờ?"

Tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào, trong tình huống này không thể tranh cãi với anh, dứt khát phát cáu nói: "Lục Hòa Nhi dùng cái chết để ép anh gϊếŧ đứa bé, Phó Kiến Hưng, tôi thật sự không nỡ, cho nên... "

Thấy sắc mặt anh khó coi, tôi nói tiếp: "Tôi không muốn gạt anh, nếu anh không muốn, tôi có thể ly hôn với anh, chỉ cần ly hôn rồi, chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để đứa bé ảnh hưởng tới tương lai của anh và Lục Hòa Nhi đâu."