Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 51: Lời Xin Lỗi Cuối Cùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Thiển vội vàng ôm lấy Tống Hàm xoa xoa lưng anh rồi an ủi:

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Kể em nghe đi."

Tống Hàm đứng ôm Trần Thiển một lát sau đó từ từ buông lỏng hai tay, anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt đượm buồn chứa đầy tâm sự. Chuyện liên quan đến gia đình lúc nào cũng khiến Tống Hàm phải mệt mỏi, cho dù chuyện đó đã qua bao nhiêu lâu thì khi nhắc lại vẫn khiến Tống Hàm đau đầu nghĩ ngợi đủ thứ.

Hai người cùng ngồi xuống ghế sofa, Tống Hàm kể lại những chuyện đã xảy ra cho Trần Thiển nghe. Cô cảm thấy chuyện gia đình của Tống Hàm rất phức tạp, người ngoài như cô không thể xen vào nên chỉ có thể đưa ra lời khuyên:

"Tống Hàm, nếu anh cảm thấy chưa thực sự muốn thì đừng vội làm. Đợi khi nào anh sẵn sàng rồi đi gặp ba mẹ mình cũng chưa muộn nhưng em nghĩ hai năm qua đã quá nhiều rồi…"

Mặc dù đã hai năm trôi qua nhưng nỗi hận trong lòng Tống Hàm vẫn còn đó. Anh chưa thể tha thứ cho ba mẹ mình, bởi vết thương lòng trong anh vẫn còn rất đau.



Vài ngày sau.

Cuối cùng thì lễ tốt nghiệp của sinh viên đại học năm cuối cũng được khởi hành.

Trần Thiển đã dậy sớm để trang điểm, thay quần áo để tới dự lễ tốt nghiệp của bạn trai.

Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở trường của Tống Hàm với tư cách là bạn gái nên trong người có chút hồi hộp và lo lắng.

Vừa bước vào cổng trường, Trần Thiển đã chạm mặt Sở Uyển Thanh. Cũng lâu lắm rồi mới gặp lại nhau nhưng hai người họ đã không còn như trước nữa. Sở Uyển Thanh từ lúc bị Tống Hàm từ chối tình cảm cũng không mặt dày bám theo anh nữa nhưng tình bạn của hai người họ cũng đã tàn kể từ đó.

Một tình yêu gửi gắm nhầm chỗ không chỉ khiến người ta mất đi tình yêu mà còn mất đi tình bạn.

Sở Uyển Thanh và Trần Thiển đứng nhìn nhau nhưng cả hai đều không nói gì cả. Chuyện này thật khó xử đối với hai người con gái yêu cùng một người con trai.

"Trần Thiển..."

Đúng lúc ấy, đột nhiên có người lên tiếng gọi Trần Thiển.

Sở Uyển Thanh thấy thế liền quay mặt bỏ đi, còn Trần Thiển vẫn đứng yên đó và quay đầu lại.

"Chị Mạc Ly?"

Sự xuất hiện của Mạc Ly đã làm gián đoạn không khí gượng gạo giữa Trần Thiển và Sở Uyển Thanh. Mạc Ly không biết Sở Uyển Thanh nên chẳng bận tâm là mấy. Lý do hôm nay Mạc Ly có mặt ở đây là đến dự lễ tốt nghiệp của Duệ Thần, hết hôm nay Duệ Thần đã không còn là sinh viên nữa mà đã có thể tự chủ trong cuộc sống của mình rồi.

"Trần Thiển, em tới tham dự lễ tốt nghiệp của Tống Hàm có phải không?"

"Vâng, còn chị chắc là đến vì anh Duệ Thần ạ?"

"Đúng rồi đó, dù Duệ Thần không có bảo chị tới nhưng chị vẫn tới."

Trong nhóm thì Mạc Ly là lớn tuổi nhất nhưng từ hành động đến suy nghĩ đều không khác gì trẻ con. Chính vì nét tính cách này của Mạc Ly mà Duệ Thần mới không muốn để Mạc Ly tới dự lễ tốt nghiệp, nếu không cô ấy sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người mất.

Tống Hàm và Duệ Thần mặc áo cử nhân đi dưới sân trường, bắt gặp hai cô gái đang nói chuyện rôm rả liền đi tới. Riêng Duệ Thần dường như không được vui khi thấy Mạc Ly, anh ấy lẩm bẩm:

"Mình đã dặn cô ấy là đừng tới rồi mà."

Mạc Ly đang cười rất tươi nhưng khi nhìn thấy Duệ Thần bỗng chạy đến, vừa chạy vừa vẫy:

"Duệ Thần, chị tới rồi nè."

Vì ngực của Mạc Ly khá to nên trong lúc chạy hai bầu ngực cứ lắc lư lắc lư khiến các nam sinh khác đều há hốc miệng nhìn. Duệ Thần đưa tay đỡ trán, biết ngay là sẽ có chuyện như thế này xảy ra mà.

Mạc Ly hí hửng chạy đến ôm chầm lấy Duệ Thần, cái ôm này chặt tới mức nghẹt thở. Gương mặt Duệ Thần tái xanh cả lại, cả người bị cô gái này ôm chặt tới không thở được.

"Chị nhớ Duệ Thần quá!"

"Khụ… được... được rồi đó! Chị mau buông tay ra đi, tôi không thở nổi nữa rồi."

Nghe vậy Mạc Ly mới hoảng hốt buông tay ra, cô ấy vội vàng xin lỗi:

"A… chị xin lỗi Duệ Thần, tại chị phấn khích quá đó mà."

Sau đó Mạc Ly liền khoác tay Duệ Thần đi khắp sân trường giống như muốn cho cả trường biết hai người họ là một đôi vậy. Duệ Thần có chút xấu hổ nhưng như thế này cũng thật thích, mặc dù bị mọi người nhòm ngó nhiều nhưng ít ra họ cũng biết hai người là một cặp nên biết đường mà tránh né.

Trái ngược với Mạc Ly và Duệ Thần, cặp Tống Hàm và Trần Thiển lại không phô trương như vậy. Cả hai chỉ đi cạnh nhau, vừa đi vừa nói chuyện.

"Em nghe nói Duệ Hân có tới lễ tốt nghiệp của anh Tần Dịch."

"Ừ, Duệ Thần nói sau chia tay họ quyết định làm bạn. Nhưng cũng thật khó hiểu, làm bạn với người yêu cũ đúng là một chuyện khó lòng mà chấp nhận được."

Thấy Tống Hàm nói vậy Trần Thiển bất ngờ quay sang, cô bĩu môi:

"Anh cũng yêu lại người yêu cũ đó thôi, có chấp nhận được không?"

Tống Hàm đưa tay nhéo má Trần Thiển, đáp:

"Chuyện của chúng ta khác với họ nhé."

Kể ra cứ để Tần Dịch và Duệ Hân tiếp tục mối quan hệ như thế cũng tốt. Sau này họ vẫn còn cơ hội mở ra một mối quan hệ mới, có thể sẽ quay lại yêu nhau nhưng tình yêu sẽ trở nên lâu bền hơn vì đã trải qua nhiều sóng gió khiến cả hai hiểu rõ nhau hơn trước.

Đôi khi việc kết thúc một mối quan hệ không phải là dừng lại vĩnh viễn mà là để bắt đầu một mối quan hệ mới tốt đẹp hơn.

Trong suốt quá trình diễn ra lễ tốt nghiệp của Tống Hàm, Tống Hạ không hề có mặt dù là em gái của anh. Sáng sớm nay Tống Hạ đã tự bắt xe về quê để thăm ba vì tình trạng của ông ấy đang rất nguy kịch.

Sau hai tiếng ngồi xe cuối cùng Tống Hạ cũng trở về quê nhà của mình. Cô ấy tiếp tục bắt taxi đi đến bệnh viện - nơi mà hai năm nay ba mình vẫn điều trị ở đó.

"Ba mẹ ơi, con về rồi đây."

Vừa nhìn thấy Tống Hạ, mẹ của cô ấy đã chạy tới ôm chầm lấy con gái. Lần này gặp lại mẹ, Tống Hạ cảm thấy mẹ đã thay đổi nhiều, quầng thâm mắt đậm hơn, nếp nhăn cũng nhiều hơn. Có lẽ vì bệnh tình của ba mà mẹ Tống Hạ đã mất ăn mất ngủ.

"Anh trai con có về với con không?"

Tống Hạ ngập ngừng một lát rồi lắc đầu:

"Không ạ… hôm nay là lễ tốt nghiệp của anh ấy và anh ấy cũng không muốn về."

Nghe vậy mẹ của Tống Hàm có chút thất vọng nhưng bà ấy vẫn cố gắng mỉm cười. Bà ấy cũng đã từng mong muốn sẽ có một ngày được tới tham dự lễ tốt nghiệp của con trai nhưng chắc là Tống Hàm sẽ không thoải mái gì nếu có sự xuất hiện của bà ấy ở đó. Tống Hàm đã tốt nghiệp đại học, sau này anh có công ăn việc làm ổn định thì người làm mẹ như bà ấy cũng cảm thấy an lòng.

Tống Hạ đi đến bên giường bệnh nhìn nét mặt xanh xao của ba mình mà cảm thấy đau lòng. Cô ấy rất muốn khóc nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế nước mắt.

Trên giường bệnh, Tống Nghị từ từ mở mắt tỉnh dậy, hơi thở yếu ớt kèm theo giọng nói thều thào:

"Hạ Hạ… về rồi đấy à con?"

Tống Hạ vội vàng nắm lấy tay ba, gật đầu:

"Vâng, con về rồi đây ba, ba cảm thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?"

Tống Nghị mệt mỏi nhắm mắt lại rồi mở ra như muốn nói rằng mình không sao. Ánh mắt ông ấy chợt rời khỏi Tống Hạ giây lát như tìm kiếm gì đó rồi bất chợt hỏi:

"Anh trai con… vẫn khỏe chứ?"

"Vâng, anh ấy vẫn khỏe ba à. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của anh ấy, anh ấy đã tốt nghiệp đại học rồi đấy ba."

Trên gương mặt mệt mỏi của Tống Nghị đột nhiên thoáng lên nụ cười hạnh phúc. Những việc làm trước đây ông ấy đã từng gây ra cho Tống Hàm có lẽ sẽ rất khó khăn để anh tha thứ cho ông ấy nhưng chung quy lại hai người vẫn là cha con. Tình phụ tử vẫn còn đó, ước nguyện cuối cùng của Tống Nghị cũng chỉ đơn giản là được gặp Tống Hàm và nói lời xin lỗi anh.

Nhưng có lẽ đã không kịp nữa rồi...

"Hạ Hạ này, nhờ con chuyển lời đến cho Tống Hàm rằng… ba xin lỗi. Hai năm trước… ba không nên đối xử với nó như vậy, giờ ba cũng đã chịu trừng phạt rồi… cho nên là… khụ… khụ… ba mong nó sẽ tha thứ cho người ba đáng ghét này… khụ khụ…"

Tống Nghị cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình để nói ra những lời bao lâu nay vẫn giữ trong lòng nhưng căn bệnh quái ác này lại không thể cho ông ấy sống lâu hơn thêm một chút. Sau cơn ho khan kéo dài liên tục cuối cùng Tống Nghị cũng nhắm mắt xuôi tay, ra đi một cách thanh thản.

"Ba ơi…"

Tống Hạ không thể tin là ba mình đã chết vì thế đã liên tục gọi ông ấy. Còn mẹ cô ấy thì đứng một chỗ không nói gì chỉ im lặng nhìn chồng ra đi và khóc. Bà ấy đã lường trước được điều này, nhưng không ngờ nó lại tới sớm như vậy.

Sau hai năm vật lộn với bệnh tật, đau đớn có, mệt mỏi có, Tống Nghị cũng đã có thể yên nghỉ một cách nhẹ nhàng. Sự ra đi không chút đau đớn này cũng xem như là chút dịu dàng cuối cùng của sự trừng phạt do ông trời đem lại.

Ngày hôm ấy là ngày vui của Tống Hàm nhưng cũng là ngày anh mất đi ba ruột.

Trong lúc đang chụp ảnh cùng với mọi người, Tống Hàm bỗng nhận được điện thoại từ Tống Hạ.

"Alo?"

Đầu dây bên kia bỗng truyền tới tiếng khóc nức nở kèm theo giọng nói đầy đau khổ:

[Anh ơi… ba… ba mất rồi.]

Nghe tới đây sắc mặt Tống Hàm có chút chuyển biến.

"Cái… cái gì?"

[Anh về tiễn ba đoạn đường cuối cùng có được không? Em biết anh rất hận ba nhưng lời cuối cùng ba để lại trước khi đi đó là lời xin lỗi anh đấy. Anh Tống Hàm, anh về tiễn ba lần cuối nhé?]

Tống Hàm đứng lặng người hồi lâu trong khi đám bạn đã chuẩn bị sẵn sàng để chụp ảnh. Thấy Tống Hàm cứ đứng đực ra một chỗ, một người bạn của anh liền hỏi:

"Tống Hàm, sao thế?"

Tống Hàm không nói gì, anh chỉ cởi mũ và ném vội đi sau đó chạy một mạch rời khỏi trường. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của anh nhưng cũng là ngày ba anh qua đời.

Trần Thiển dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng chạy theo Tống Hàm, cô lo lắng cho anh.

"Tống Hàm, anh sao thế?"

Tống Hàm nắm lấy tay Trần Thiển kéo đi, cả hai cùng nhau rời khỏi trường đại học nghệ thuật Kỳ Dương và bắt taxi ra bến tàu để kịp chuyến về quê sớm nhất.

Ba anh qua đời đột ngột như vậy thật không chấp nhận được, anh còn chưa sẵn sàng tha thứ cho ông ấy, tại sao lại phải là ngày hôm nay chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »