Chương 88: Tại sao không phải đấng sinh thành

Bố bắt tôi chuộc lỗi bằng cách mỗi ngày sau giờ học tới bệnh viện chăm sóc Trình Quân Anh. Nói chung cậu ta bảo gì, sai gì phải tuân lệnh vô điều kiện. Nay cậu ta bảo tôi đọc truyện tranh cho nghe và tôi đành làm theo. Đúng là mười bảy tuổi đầu rồi vẫn thích đọc " one piece " và " fairy tail ". Đọc xong truyện tôi dọn dẹp đống truyện lộn xộn trên bàn kia, uể oải vứt mấy tờ giấy vào sọt rác, cuối cùng lấy khăn giấy lau sạch cái bàn. Để tiết kiệm sức lực tôi ngồi trên ghế mà lau, lại muốn tiết kiệm thêm chút sức lực, tôi kề sát cái bàn mà lau lau, lại muốn tiết kiệm thêm một chút ít sức lực, tôi nhắm hai mắt vào lau lau, lại lại lại lau lau lau tôi ngủ mất tiêu luôn. Ghế da mềm mại, thoải mái, cái bàn mát lạnh thơm mùi gỗ, tôi ngủ cực cực kỳ ngon, mơ mơ màng màng ko biết đã qua bao lâu, tôi mới thức dậy nhắm tịt mắt lại và vươn vai.

Tôi lười biếng ngoáp dài vừa mở to hai mắt đã thấy một thằng cu mặt baby, da mặt hồng hào. Thế là tôi véo má thằng cu một phát còn khen: " Mềm quá bù cho chị tí nha " Da mặt Trình Anh tê rân rân, cậu ta hất mạnh cánh tay tôi hét lên: " TỈNH DẬY CHO TÔI "

Nhờ ơn cậu ta tôi suýt nổ tim, cơ mà mới phẫu thuật xong đã có thể đứng bằng hai chân ko cần nạng. Da mặt thì khỏi nói ko còn xanh xao như người sắp chết.

" Khoẻ rồi à? " Tôi hỏi

" Ừ "

" Nghĩa là tôi ko phải chăm cậu nữa " Tôi mừng thầm trong lòng.

" Cậu nghĩ tôi dễ dàng tha cho cậu thế hả? "

Cái xe SH sáng chói đó chính là số tiền dành dụm ba năm của Trình Quân Anh đấy. Nào đâu cậu ta tha cho tôi dễ thế.

" Làm bạn gái trên danh nghĩa của tôi ba năm "

Đùng sét đánh mang tai!

ĐÉO!!!!!!!!!!

" Cậu là cái thá gì mà tôi phải hạ thấp bản thân hẹn hò với cậu "

Tôi nói chuẩn rồi còn gì, loại người như Trình Quân Anh cho tôi cũng ko lấy. Cái loại ko thể yêu thương nổi.

" Tôi cầu xin cậu đấy " Thật bất ngờ Trình Anh quỳ gối cầu xin tôi.

Một cảm giác gì đó rất khó chịu, tại sao phải quỳ gối trước con gái mà ko phải là bậc sinh thành.

" Mau đứng dậy đi, tôi biết rồi để tôi xem xét lại đã "

Nói đến thế rồi cậu ta mới chịu đứng dậy, tạm biệt cậu ta tôi trở về nhà cùng với tâm trạng lâng lâng và cơn đau đầu bùng phát.