Chương 1

1.

"Em...em thích anh."

Thiếu niên với vẻ ngoài xinh đẹp như thiên sứ cùng đôi mắt nai tơ thanh thuần nhìn tôi, hai má hồng hồng xấu hổ, đôi môi mấp máy nói:

"Anh có thể làm bạn trai em không?"

Cái gì cơ?

Tôi bực tức kéo lỏng cà vạt, quần áo đã không gọn gàng càng thêm xộc xệch, dựa vào lan can, không mấy kiên nhẫn trợn mắt gắt lên:

"Đừng có đùa, không có rảnh đâu."

"Em không có nói đùa mà." Thiếu niên bối rối nói "Em thật sự rất thích anh. Anh cho em một cơ hội được không? Em thề là em thật lòng mà."

Cậu ta lặp lại:

"Anh làm bạn trai em nha?"

Nào, cái trò gì đang diễn ra thế?

Tôi là Sở Tri Hành, một học sinh cá biệt đầu gấu của trường cấp ba An Nam. Hiện tại, hotboy số một của trường, ứng cử viên cho chức vị hội trưởng hội học sinh đang đề nghị tôi làm bạn trai của cậu ấy.

2.

Nếu nói về tôi thì chỉ có thể dùng những cụm từ mang đặc tính chê bai dè bỉu như: ngu dốt, quậy phá, xấu xí, đáng sợ và hung bạo. Tôi không có vẻ ngoài sáng sủa thì thôi đi, trên má còn có một vết sẹo dài, nó khiến tôi trông như phường lưu manh xã hội đen, các nữ sinh nhìn thấy tôi đều sợ hãi, các bạn học khác đều tránh xa. Lâu dần, còn có người đồn thổi rằng tôi là trùm trường, hay bắt nạt các học sinh yếu đuối.

Da tôi hơi ngăm, xấu trai, nhà nghèo, học ngu. Bao nhiêu nhược điểm của người ta tôi đều sở hữu hết rồi.

Lam Ngọc thì khác, cậu ấy trái ngược hoàn toàn, giống như có nhiêu ưu điểm đều dán lên người. Đẹp trai, thiếu gia nhà giàu, học giỏi nhất nhì khối, con ngoan trò giỏi, hiền lành dễ mến, hoà đồng tốt bụng. Lam Ngọc như ngôi sao sáng của trường, là thiên thần từ trên trời rơi xuống, nữ hay nam đều sẽ đổ gục trước hào quang ấy, người theo đuổi cậu xếp thành hàng dài.

Bất kì ai cũng không thể ghét cậu ta, ngay cả tôi từng đi đấm nhau với vô số người cũng đều không thể ra tay trước bộ dạng ngoan ngoãn hiền dịu đó.

Lam Ngọc học khối 11, tôi thì bị đúp, tính ra thì tôi lớn hơn cậu ta hai tuổi.

Vậy mà, cậu ta lại tỏ tình với tên đầu gấu xấu xa là tôi.

2.

Cái khoảnh khắc định mệnh ấy diễn ra vào cái ngày tôi vừa trốn tiết xong, đang định chuồn ra ngoài vào quán net chơi thì Lam Ngọc đột ngột xuất hiện, thẹn thùng hỏi tôi có thể cùng cậu ấy lên sân thượng được không.

Tôi đang muốn chạy gấp, kẻo lát bị giám thị bắt được thì toi. Nhưng cậu ấy cứ đứng chắn trước mặt, đôi mắt to tròn long lanh nhìn tôi, cố chấp muốn tôi đi cùng cho bằng được. Tôi là đầu gấu, thường mấy tên khác mà nhì nhằng thế này là đấm luôn không thương lượng, vậy mà chẳng hiểu thế lực nào đó xúi giục mà cuối cùng tôi lại đi lên sân thượng với cậu ta.

Đến nơi, tôi suy tính xem lí do nào lại khiến cái cậu này gọi tôi đi nói chuyện riêng, hòng qua loa vài câu rồi chạy đi ngay. Lam Ngọc đóng cửa sân thượng, nghiêm túc đứng trước mặt tôi, làn da trắng nõn của cậu ta như toả sáng dưới ánh nắng. Cậu lấy ra bức thư màu hồng với hình dáng trái tim, hai má đỏ ửng đưa nó cho tôi, nói lời tỏ tình.

Lúc ấy tôi như bị sét đánh.

Đùa nhau à? Người xuất sắc như cậu ta sao có thể nói lời thích tôi? Cậu ta có thể thích bất cứ ai cũng chẳng có khả năng thích tôi, vì tôi đã được xếp vào hàng ngũ tệ hại nhất rồi.

Huống hồ, tôi còn là đàn ông, không cao to nhưng đen hôi thì đủ. Vứt não đi cũng nghĩ được việc cậu ta thích tôi quá phi lí.

Vì thế lúc đầu tôi đã cho rằng đây là trò đùa quái gở nào đó.

4.

Bộ dáng của Lam Ngọc rất nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, có vẻ hơi căng thẳng. Cậu đẹp như búp bê vậy, còn ngoan ngoãn dịu dàng, là đoá bạch liên trắng được các học sinh khác ngưỡng mộ. Mặc dù được nam thần của trường tỏ tình cũng khá vẻ vang, nhưng tôi không định đồng ý.

Thứ nhất, cậu ta không xứng với tôi, nên thành đôi với người tốt hơn đi. Thứ hai, mặc dù chưa bao giờ có bạn gái nhưng tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ yêu đương với đàn ông. Thứ ba, không hợp là không hợp, yêu cậu ta để tôi bị soi mói nhiều hơn à?

Mặc dù tôi đã đưa ra đầy đủ lí do để không đồng ý lời tỏ tình, nhưng Lam Ngọc vẫn không chịu từ bỏ. Cậu dúi lá thứ vào tay tôi, bắt tôi cầm cho bằng được.

"Mấy lí do trên em đều có cách, em rất thích anh, không phải anh thì không được. Nên hãy làm bạn trai em nha?"

Cậu đáng thương nhìn tôi nài nỉ, nước mắt cũng trào ra, yếu đuối mỏng manh. Bất kì ai nhìn thế này cũng mủi lòng, trừ tôi. Hết cách, tôi dứt khoát làm tròn vai đầu gấu tồi tệ của mình, xé rách lá thư, khinh miệt nhìn cậu ra rồi quay người rời đi.

Nếu còn nhì nhèo là ăn đòn.

Giọng Lam Ngọc vang lên ở đằng sau, mặc dù vẫn tông giọng ngọt ngào ấy nhưng nghe ra có phần u ám:

"Em sẽ không từ bỏ đâu. Bằng mọi cách anh phải là bạn trai em."

Tôi chợt thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu nhìn lại Lam Ngọc vẫn là dáng vẻ chịu tổn thương đau lòng kia. Mặc dù cảm giác có hơi sợ, nhưng tôi vẫn cứng rắn bước thẳng xuống dưới chứ không thay đổi quyết định.

Đôi mắt của thiên thần hơi tối đi, nhìn chằm chằm bóng lưng tôi.