Chương 1: Kẻ lừa đảo

Edit: Nynuvola

Thành phố vào ban đêm được chiếu rọi bởi hàng ngàn ánh đèn.

Trong công viên, trẻ em đang chơi đùa, người người ca hát nhảy múa ồn ào náo nhiệt.

Kiều Nghênh đứng bên ngoài đám đông, ngắm nhìn sự náo nhiệt không chút liên quan nào tới cậu, trong lòng không khỏi hâm mộ.

Cậu đã chuyển đến Văn Hải bốn năm nhưng vẫn cảm thấy mình như hòn đảo đơn độc ở thành phố này, hạ qua đông đến, cô đơn lẻ bóng.

Bốn năm đại học, cậu chỉ làm hai việc, học tập và kiếm tiền. Yêu đương hay giải trí đối với cậu mà nói là món trang sức quá mức xa vời, là nỗi khát vọng sâu trong tâm khảm mỗi đêm khi chìm vào giấc mộng.

Kiều Nghênh cũng muốn giống như những người bình thường khác, học tập sinh hoạt, nhưng mà cậu không thể.

"Anh ơi, bóng bay bán thế nào ạ?" Một giọng nói non nớt vang lên.

Kiều Nghênh hoàn hồn, thu lại ánh nhìn khát vọng, gật đầu cười đáp: "Mười tệ một cái, em thích cái nào?"

Dù chỉ mặc áo trắng đơn giản, phối hợp với một chiếc quần jean đã bị giặt đến bạc màu, thế nhưng vẫn không che mờ được sức trẻ thanh xuân từ Kiều Nghênh.

Ai cũng khen cậu là một Omega xinh đẹp, sau này sẽ xứng đôi với một Alpha xuất sắc tuấn tú.

Có điều Kiều Nghênh chỉ là một Beta, không giống như Alpha đứng trên chuỗi thống trị, cũng không cần giống Omega tựa hồ một nhành cây tầm gửi, phải dựa vào Alpha để sinh tồn.

Cậu chỉ là một Beta hết sức bình thường nhưng đầy tự do.

Cô bé như bị nụ cười của cậu thu hút, ngây ra chốc lát: "Em muốn thỏ con."

Âm báo nhắc nhở đã thanh toán vang lên, một đơn hàng thành công.

Hôm nay là ngày đầu tiên Kiều Nghênh bán bóng bay, không hề có kinh nghiệm, hành động suy nghĩ đều theo bản năng, và công viên là nơi cậu chọn trước nhất.

"Anh ơi, em muốn một cái Ultraman."

"Em muốn heo Peppa."

......

Quả nhiên sau hai tiếng đã bán được gần hết, nhìn số dư trên WeChat, Kiều Nghênh cực kỳ vui vẻ và hài lòng với gian hàng vỉa hè của mình.

Gió đêm man mát, hoa dành dành nở tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

Kiều Nghênh hít sâu một hơi, cơ thể phảng phất nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều, mệt mỏi vất vả sau một ngày làm việc cũng theo đó tiêu tán.

Câu tỉ mỉ tính toán thu nhập tối nay, một tháng tiền thuê nhà chỉ cần đến mười ngày bán hàng hàng vỉa hè là đủ, tâm tình u ám mấy ngày nháy mắt trở nên tươi sáng.

Rốt cuộc không cần phải ăn nhờ ở đậu.

Mau chóng tìm một công việc ổn định, lại cố gắng thêm mấy tháng là có thể đóng đủ tiền học phí cho em trai.

Nghĩ đến đây, tảng đá trong lòng cậu nặng thêm một chút.

Trời càng ngày càng tối nhưng Kiều Nghênh vẫn chưa có ý định dẹp hàng nghỉ ngơi, ở khu vực này, nhu cầu về thị trường cơ bản đã bão hòa, số lượng bán bóng bay không còn được nhiều nữa, nên đổi chỗ khác kiếm thêm nguồn thu.

Trong người mang bệnh nặng, thời gian còn lại không nhiều, lo lắng gắn bó đối với thế giới này của cậu hiện tại chỉ còn em trai, cần phải kiếm thêm nhiều tiền một chút.

Khiến em trai trở nên nổi bật, cũng không uổng công Kiều Nghênh đã sống trên đời một cách vô ích.

Cậu cầm một chùm bóng bay, rời khỏi đám đông đi về phía sâu trong công viên, chỗ này có một đường tắt thông đến phố ăn vặt náo nhiệt nhất của chợ đêm.

Tiếng ca hát nhảy múa xa dần, đèn đường khuất dưới tán cây rậm rạp, ánh sáng mờ ảo, bóng cây rõ nét.

Đây là công viên cảnh quan sinh thái lớn nhất ở thành phố Văn Hải, nó tích hợp du lịch, văn hóa và giải trí, mọi người rất thích tụ tập với nhau vào buổi tối ở công viên phía nam quảng trường.

Càng đi về phía bắc càng yên tĩnh, có một con sông nhỏ chảy qua công viên, chỗ này rất ít người qua lại.

Đột nhiên có tiếng bình bịch truyền đến từ cách đó không xa, tụa hồ thứ gì đó rơi xuống nước, căn cứ vào âm thanh mà phán đoán thì vật thể kia không nhỏ.

Từng làm nhân viên bảo hộ bán thời gian ở hồ bơi, Kiều Nghênh phản xạ có điều kiện vọt tới bờ sông, tìm tòi kết quả.

Bên bờ sông có những lùm cây rậm rạp che khuất ánh sáng yếu ớt, bóng tối đột ngột khiến đôi mắt nhất thời khó có thể thích ứng, điều này làm cậu có chút nôn nóng.

Sau khi nhìn xung quanh một lúc lâu, bỗng có tiếng khóc ré lên đứt quãng như sặc nước.

May mắn.

Có lẽ là một đứa trẻ bị mắc lại tại đâu đó.

Kiều Nghênh cởi dây bóng bay ra tùy tiện quấn vài vòng lên nhánh cây bên cạnh, nương theo tiếng khóc, quyết đoán nhảy xuống nước, không hề có một tia do dự.

Tháng tư nước có chút lạnh lẽo, sức khỏe của cậu không tốt lắm, l*иg ngực ngâm dưới nước, tức khắc cảm thấy ớn lạnh.

Tình huống hơi ngoài dự đoán, đứa trẻ vẫn nằm im trong một cái chậu, đang trôi nổi giữa sông.

Phản ứng đầu tiên của Kiều Nghênh: Là một đứa trẻ bị vứt bỏ sao?

Nếu là nông thôn 20 năm trước thì cậu có thể hiểu được, dù sao thì ở nhà cậu, ba mẹ vì để sinh ra Alpha mà suýt chút nữa đã tặng em trai Omega của cậu cho người khác.

Tỷ lệ sinh mỗi năm lại giảm xuống mà còn có thể phát sinh ra sự kiện tương tự thế này, thật sự khó có thể tưởng tượng.

"Bé ngoan, để anh đưa em lên." Cứu người quan trọng, phỏng đoán quá nhiều dẫn đến dư thừa, Kiều Nghênh nhẹ giọng vỗ về đứa nhỏ, "Đừng sợ nha."

Cậu cẩn thận ôm chậu nước bơi vào bờ, bên bờ cỏ dại mọc tràn lan, tiếng côn trùng kêu vang hết đợt này đến đợt khác, trong đó có không ít côn trùng có độc, phải mau chóng lên bờ mới được.

Huống hồ trước đây người ta thường lưu truyền một câu chuyện.

Nếu trăng tối gió cao mặt nước yên tĩnh, đừng bao giờ bước chân xuống nước, tà ma sẽ kéo ngươi xuống vực sâu, thưởng thức khuôn mặt sợ hãi và đau khổ của ngươi vì không thể hô hấp, mãi đến lúc ngươi thở ra bọt khí cuối cùng lên trên mặt nước.

Kiều Nghênh là một thanh niên đã tiếp thu giáo dục, đương nhiên sẽ không tin tưởng mấy lời truyền miệng này.

Nhưng nỗi sợ hãi từ nhỏ khắc sâu trong tâm trí không cách nào xóa được, kết hợp với hoàn cảnh hiện tại vẫn làm cậu sởn tóc gáy.

Có câu ngạn ngữ nói rất đúng, sợ cái gì thì cái đó đến.

Đang lúc Kiều Nghênh chuẩn bị lên bờ, cánh tay chợt bị một lực mạnh từ dưới nước kéo ngược lại, giống như Hắc Bạch Vô Thường thổi kèn đoạt mệnh.

Kiều Nghênh dù có mười lá gan, dưới tình huống này cũng khϊếp sợ, nhưng cậu không thể chết được, nếu chết em trai phải làm sao bây giờ, chỉ có liều mạng mới có thể tìm được đường sống cho mình.

Một tay cậu bám lên bờ, tay khác dùng sức vùng thoát khỏi kìm kẹp, giống như hất bay ruồi bọ trong nhà vệ sinh ra, hai đùi cũng cật lực giãy giụa, há miệng hùng hổ: "Đừng đi theo tao, đi chết đi!"

Trong thời khắc sống còn, buột miệng thốt ra mấy lời thô tục cậu đã không còn để bụng nữa.

Kiều Nghênh sống vất vả tới giờ, tại sao vận mệnh luôn muốn vui đùa với cậu, để cậu trải nghiệm cái gọi là 'thế sự vô thường' trên đời.

Kiều Nghênh không cam lòng, cậu còn sứ mệnh chưa hoàn thành, chết cũng không nhắm mắt.

Phương pháp thô bạo đơn giản mà hiệu quả, hai chân cậu tựa hồ đạp trúng gì đó, lực kéo trên cánh tay biến mất, Kiều Nghênh thoát khỏi nó, hoang mang chật vật bò lên bờ.

Cả người cậu ướt đẫm, không màng ban ngày trời mới mưa xuống nên mặt đất lầy lội, cậu nằm trên cỏ há miệng thở hổn hển, khắp đầu óc đều là may mắn sống sót sau tai nạn.

Tối tăm bao phủ bốn phía, ánh trăng xuyên qua khe hở của nhánh cây chiếu xuống mặt sông, phản xạ những đốm nhỏ li ti, có còn hơn không.

Đợi khi l*иg ngực phập phồng trở nên ổn định lại, Kiều Nghênh đảo mắt về phía lòng sông nhìn kĩ, mặt nước đáng ra nên yên tĩnh không hiểu sao nổi lên vài gợn sóng.

Ngay sau đó, một vật giống như phá nước nhào ra, Kiều Nghênh có chút bệnh quáng gà, nhìn không rõ thứ kia, sợ tới mức lùi nửa người về sau.

"Cứu...... Cứu mạng......"

Tiếng kêu cứu yếu ớt từ vật thể không rõ nọ truyền đến, hơi thở mong manh.

Nhưng Kiều Nghênh nghe rõ.

Trong nước có người đang hấp hối giãy giụa, lộ ra nửa thân mình, lúc này Kiều Nghênh rốt cuộc nhìn rõ.

Là một người đàn ông trưởng thành.

Cậu lại lần nữa lao xuống nước, mất hết sức của chín trâu hai hổ, mới kéo được người đàn ông kia lên bờ.

Cậu đặt người đàn ông trên mặt đất cho hắn nằm yên, vỗ vỗ mặt người nọ nhưng đối phương không hề phản ứng.

Kiều Nghênh nhớ lại phương pháp cấp cứu người chết đuối, bắt đầu giúp anh ta làm hồi sức tim phổi.

Một cái, hai cái, ba cái......

Sau khi ấn ngực ba mươi cái, người đàn ông vẫn không nhúc nhích, thời gian không đợi ai, cần phải làm hô hấp nhân tạo.

Người trước mặt cao lớn thế này, chắc hẳn là Alpha, bị một Beta như cậu chạm môi, có lẽ không có vấn đề gì to tát đâu, lại nói trinh tiết sao có thể quan trọng bằng tính mạng được.

Cậu kéo miệng người đàn ông, theo nguyên tắc cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, làm hai lần hô hấp nhân tạo.

Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều Nghênh chạm môi với người khác, cậu đã từng ảo tưởng nụ hôn đầu của mình sẽ lãng mạn, ngọt ngào ra sao, hiện tại nó không có chút kiều diễm nào, chỉ là đang truy đuổi sự sống mà thôi.

Lần thứ hai làm hồi sức tim phổi chưa xong, người đàn ông đã nặng nhọc ho ra một ngụm nước, Kiều Nghênh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu nằm liệt bên cạnh, sức lực hao hết, không nói nên lời.

Người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, nằm trên mặt đất tạm nghỉ hồi lâu mới ngồi dậy.

Kiều Nghênh nhìn hắn, chửi thầm: Quả nhiên là Alpha, giống hệt mấy con gián đánh mãi không chết, khôi phục rõ nhanh.

Người đàn ông cảm nhận được ánh mắt, quay đầu nhìn cậu, khi tầm mắt giao với nhau, chút cảm kích nháy mắt rút đi.

"Là cậu? Kẻ lừa đảo!" Hướng Vãn Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.