Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một

Chương 30: Nhật kí của mẹ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Câu nói này của cô khiến Dương Cảnh Duệ giật mình. Chẳng lẽ chuyện khi xưa của bố mẹ 2 bên đã bị phát hiện?

- Em… Sao em biết?

- Chuyện là… lâu lâu về trước em có nghe lén hai người ở ngay trước cửa nhà. Lúc đó em gặng hỏi mãi vì sao bố mẹ mất, mà anh trai em không trả lời, thậm chí còn mắng em…Thế là…

Lâm Tuyết có hơi ngập ngừng:

- Thế là em quyết tâm tự mình đi điều tra, nhưng anh biết đó… không dễ dàng gì. Sau đó em lục lọi phòng của anh Phó Thụy thì phát hiện ra cuốn nhật kí cũ của mẹ.

- Chậc, em can đảm thật. Tên đó mà phát hiện chắc em tiêu đời.

- Không đâu! Ảnh cằn nhằn nhiều thôi chứ rất chiều em, sẽ không giận lâu đâu.

Hóa ra cô bé ngốc này còn phân tích được tình huống cơ. Có lẽ thuộc tuýp người EQ thấp nhưng IQ cao?

Cảnh Duệ sốt ruột hỏi:

- Vậy em đã đọc được những gì?

- À, ở trong đó, mẹ viết…

"15/2

Hôm nay anh ta lại nhậu nhẹt, về nhà đập phá đồ đạc. Con trai thật ngoan biết phụ mẹ dọn dẹp.



4/4

Lại bị đánh. Rượu bia thật kinh khủng. Có thể biến một người đang yêu vợ thương con thành một tên bạo lực. Cũng may hai đứa đã ngủ từ 9 giờ.



23/7

Hắn đang có bồ nhí bên ngoài? Tôi nên làm gì đây? Đã yêu hắn, chịu đựng bao nhiêu lâu để hai đứa con có đủ cha đủ mẹ mà.



7/8

Thật sốc khi biết cái cô bồ nhí đó đã có chồng. Chồng cô ta còn hay đi công tác. Thật kinh tởm.



11/8

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Hắn ta bảo tôi bịa chuyện. Còn đánh tôi trước mặt Phó Thụy làm thằng bé khóc theo.



12/8

Nói dối là đi bàn chuyện công việc? Làm như tôi không biết anh đến nhà cô ta âu yếm. Đêm nay tôi sẽ đi bắt tận tay hai người rồi mang ra cho cả nước biết.

Tôi sẽ chính thức viết giấy ly hôn và mang theo con cái về quê. Thật nực cười khi năm đó hắn ta nói yêu tôi hơn cả sinh mạng, năm lần bảy lượt cầu hôn tôi, để rồi bây giờ đâm một nhát chí mạng.

Quả nhiên tình yêu là một con dao nguy hiểm. Nó không gϊếŧ người ngay lập tức mà sẽ từ từ làm cho cuộc sống của chủ thể bị hủy hoại. Không bị đâm trước mặt… thì sẽ là sau lưng. Không chết… thì cũng sẽ bị cơn đau dày vò ngày qua ngày

Lâm Tuyết, Phó Thụy, hai đứa cần một cuộc sống hạnh phúc hơn là tình yêu từ một người cha khốn nạn. Đợi mẹ nhé!"

Lâm Tuyết buồn rầu nói:

- Đọc xong em mới biết lúc trước bố em không phải là người tốt…

Phát hiện ra nhiều vấn đề như vậy chắc cô bé sốc lắm. Bàn tay của Cảnh Duệ xiết chặt hơn để an ủi cô:

- Mọi cảm xúc của em, anh đều thấu hiểu. Nhưng ít ra mẹ em đã là một người phụ nữ vĩ đại và thương em rất nhiều.

Nói câu này mà lòng anh như quặn thắt. Lâm Tuyết còn may mắn khi có bố nuôi và Phó Thụy bên cạnh. Còn Cảnh Duệ, mẹ anh nɠɵạı ŧìиɧ, bố thì ghét bỏ anh, còn đứa em trai lúc nào cũng thuê giang hồ đến gây sự. Cảnh Duệ bây giờ cũng giống Phó Thụy, sợ mất Lâm Tuyết đến mức sắp hóa điên rồi.

Từ lúc đọc được cuốn nhật kí đến giờ cũng đã trải qua một thời gian. Cô gái nhỏ bây giờ đã bình tĩnh. Cô biết Cảnh Duệ đang lo nên cười nhẹ để bầu không khí giãn ra nhưng vẫn để lộ nét xót xa trên gương mặt:

- Em khờ ha? Đáng lẽ phải tìm hiểu sớm hơn, để biết tuổi thơ của anh hai kinh khủng đến thế nào.

Chợt Lâm Tuyết nhớ ra gì đó:

- À đúng rồi! Đó là trang nhật kí cuối cùng! Sau đó em không biết xảy ra chuyện gì nữa! Có liên quan gì đến anh không? Sao sáng hôm đó hai người lại nhắc chuyện này? Còn nữa, sao anh lại quen biết anh trai em?

Cảnh Duệ câm nín, anh trốn tránh ánh mắt dò hỏi của cô gái:

- C- Cái này em nên tự hỏi Phó Thụy thì hơn.

- Trời! Ảnh mà chịu nói thì em đã đỡ mất công được chục năm!

Anh nghe mà cười tủm tỉm rồi lái cuộc nói chuyện sang hướng khác:

- Thôi về năn nỉ Phó Thụy đi. Ở đây chúng mình chỉ nói chuyện yêu đương, được không?

- Yêu đương á?

- Ừm… Nói mấy câu như…

- Như…?

- Anh thật sự rất thích em.

Ánh mắt Cảnh Duệ trìu mến vô cùng. Còn chưa kịp để cô bé định hình, anh đã nói thêm:

- Lâm Tuyết, thật ra thì lần đầu tiên gặp anh đã thích em rồi.

- Hả? T-Tại sao?

- Không nói cho em biết!

- Ớ! Gì kì vậy? Không lẽ hôm đó ai giải oan cho anh cái vụ trộm cắp là anh “iu” người đó hả?

- Đừng hỏi. Anh không nói.

- Anh lại trêu em!

- Ngoan đi! Tí nữa về anh mua trà sữa cho ha?

…----------------…

"Thật sự không thể cho em biết, em là người duy nhất đã tin vào con người thật của anh. Là người duy nhất lo lắng khi thấy anh đánh nhau. Là cô gái mà chính anh cũng không hiểu vì sao lại yêu sau bao năm căm ghét phụ nữ vì hành động của mẹ.

Và càng không thể cho em biết… nơi anh và Phó Thụy quen biết nhau là ở tòa án mười ba năm trước".
« Chương TrướcChương Tiếp »